- Các vị có khả năng đi về, 'Võ Các Đạo Hội' nhanh chóng sẽ bắt đầu, mọi người cứ chuẩn bị thật tốt.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Ngọc Bạch rốt cục mở miệng. Có thể nói, những lời thốt ra lần này lại làm cho tất cả mọi người ngẩn ra. Hắn lại có ý tránh né cho ý kiến đối với La Thành đã hai lần chèn ép không có kết quả .
- Lâm sư huynh, còn ... La Thành kia. . .
Mọi người tức thì trao đổi ánh mắt với nhau, rốt cục có người không nhịn được thử hỏi thăm dò .
- Chỉ là một tu sĩ Linh Trì Nhất Trọng Thiên mà thôi, các vị không cần lưu ý. Coi như hắn thành đệ tử chân truyền của Khai Dương Phong Chủ, thì cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn tới đâu đối với Thiên Tuyền Phong chúng ta.
Lâm Ngọc Bạch hai tròng mắt đảo qua mọi người, đột nhiên lạnh nhạt cười một tiếng, chậm rãi ung dung đáp lại.
. . .
Mọi người nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên nhìn nhau. Bọn họ đều có hơi hiểu biết đối với tính cách của Lâm Ngọc Bạch, trong lòng cũng biết hắn lần này không nói ra những điều suy nghĩ trong lòng.
La Thành bỗng dưng xuất hiện kia, nếu đã uy hiếp đến địa vị của thân phận Mộc Đạo Văn Sư Lâm Ngọc Bạch này tại Chân Vũ Thánh Sơn, hắn liền tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha La Thành như vậy . Nếu không, cũng sẽ không có hai lần chèn ép bức bách nhằm vào La Thành trước đây!
Nhưng mà, Lâm Ngọc Bạch không muốn tiết lộ tính toán thật sự của chính mình thì bọn họ cũng không tiện tìm tòi đến cùng, đành phải ai nấy đều đứng dậy mà cáo từ rời đi.
Sau khi bóng dáng của mọi người toàn bộ biến mất, Câu Na không nhịn được hỏi:
- Lâm sư huynh, chúng ta thật sự liền buông tha cho La Thành kia như vậy ?
- Đương nhiên không phải.
Lâm Ngọc Bạch trên mặt vui vẻ dạt dào, có điều ánh mắt lại trong nháy mắt nguội lạnh như băng.
- La Thành kia chẳng những tu vi đột phá đến cảnh giới Linh Trì, lại còn hoàn thành nhiệm vụ của Khai Dương Phong Chủ, tấn chức làm đệ tử Nội Sơn đã thành điều khẳng định. Nếu mà cứ bức bách hắn như trước đây vậy thì đã là không có khả năng.Nhưng mà, việc luận bàn giữa các đệ tử Bắc Đẩu Thất Phong lại là phi thường bình thường. Chỉ cần trong lúc luận bàn không xảy ra chuyện chết người thì trưởng lão tông phái liền tuyệt sẽ không ra tay can thiệp.
-Muội đã hiểu.
Câu Na bỗng nhiên tỉnh ngộ, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh. . .
. . .
Diêu Quang Phong, ánh mặt trời chiếu chênh chếch, bóng cây lắc lư.
- Sư tỷ, sư tỷ. . .
Tiếng gọi to duyên dáng véo von như chuông bạc phút chốc vang lên, Tu Diệu Châu giống như Hồ Điệp ( con bướm ) nhanh nhẹn vang lên rất nhanh ở giữa khu rừng. Chỉ trong thời gian chốc lát đã đi tới trước người Yến Thu Mi , lại phát hiện nàng đã mở mắt thì không khỏi cười nói thần bí như vậy
- Sư tỉ, nói cho tỉ một tin tức. . .
- Chính là La Thành kia đã trở lại Linh Vũ Thánh Thành?
Yến Thu Mi khẽ cười nói.
- Sư tỷ, người đã biết?
Tu Diệu Châu nhất thời có hơi há hốc mồm. Sau khi nàng mới vừa được biết tin tức này đã lập tức chạy tới thông tri cho Yến Thu Mi, cũng không dự đoán nàng ta đã sớm biết được.
Yến Thu Mi bất giác mỉm cười:
- Là Lạc Đình sư muội dùng tâm thần truyền âm nói cho ta biết. Lúc ấy nàng ta đang ở trong thành, vừa vặn thấy La Thành kia đi theo ba người Tiêu Cố tới Khai Dương Phong.
Có hơi dừng lại, Yến Thu Mi không nhịn được bắt đầu kêu lên
- Không nghĩ tới tu vi của hắn tăng lên nhanh như vậy, chỉ mấy tháng liền bước chân vào cảnh giới Linh Trì.
- Thế này chẳng phải vừa lúc sao.
Tu Diệu Châu cười tươi như hoa mà nói
- Tu vi của hắn càng cao, pháp lực sẽ càng mạnh. Sự nắm chắc luyện chế Đạo Khí siêu phẩm cũng sẽ tùy thời tăng nhiều. 'Tử La Hồi Xuân Mộc' của sư tỉ hiện tại giao cho hắn thì tỉ lệ luyện chế thành công ra Đạo Khí siêu phẩm khẳng định so với mấy tháng trước sẽ lớn hơn nhiều lắm.
- Điều này cũng đúng.
Yến Thu Mi cười dài nói
- Chờ sau khi hắn ổn định tại Khai Dương Phong, ta liền đi tìm hắn để xem có nguyện ý ra tay giúp đỡ hay không.
Vừa nói, nàng lại đảo mắt nhìn về phía Thiên Tuyền Phong.
- Lâm Ngọc Bạch phỏng đoán cũng đã biết tin tức La Thành xuất hiện, chắc giờ phút này nói vậy thì hắn ta đang phi thường thất vọng. . .
. . .
Không chỉ có là Thiên Tuyền Phong, Diêu Quang Phong, mà trong Ngũ Phong còn lại như Thiên Xu, Thiên Ki thì người có lòng cơ hồ đồng thời biết được tin tức La Thành đã phản hồi quay về Linh Vũ Thánh Thành .
Trong lúc nhất thời, có người hoan hỉ, có người căm giận, còn có người tò mò vạn phần.
Liền vào lúc những đệ tử Nội Sơn này có đủ loại tâm tư khác nhau, Mộ Hàn đúng là đang đi theo ba người Tiêu Cố, Thu Hàn Mặc và Ân Vận mà Ngự Hư lướt đi trên trời cao, tốc độ nhanh như sao băng.
Trong dãy Bắc Đẩu Thất Phong , Diêu Quang Phong đứng phía trước tiên. Sau đó là tới Khai Dương Phong này. Tiếp theo đó là Ngọc Hành, Thiên Quyền, Thiên Ki, Thiên Tuyền và Thiên Xu năm tòa Sơn Phong. Ở giữa các đỉnh Thất Phong , núi non kéo dài chập chùng. Mỗi đỉnh núi cách xa nhau từ trăm dặm đến mấy trăm dặm không giống nhau, mà hai đỉnh núi đầu đuôi chính là có khoảng cách đến hơn ngàn dặm.
Đương nhiên, đối với đệ tử Nội Sơn Chân Vũ Thánh Sơn mà nói, cự ly nho nhỏ như vậy hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Chỉ thoáng cái, đám người Tiêu Cố liền đã đến đỉnh núi cao thứ hai.
Đỉnh mây mù lượn lờ, một ngôi điện như ẩn như hiện, xem ra tựa như Tiên Cảnh ở thiên cung.
Mộ Hàn bắt đầu lặng yên cảm ứng, lại phát hiện bên trong điện phủ kia đang chiếm cứ một đạo khí tức khủng bố dị thường. Nó thâm thúy, mênh mông, hào hùng, vô biên vô hạn. . . Cả một loạt hình dung từ bật ra từ trong đầu Mộ Hàn. Tâm thần hắn chỉ là hơi hơi tới gần, liền giống như bị cỗ khí tức kia làm tan rã.
- Mạnh quá!
Mộ Hàn không nhịn được âm thầm hít một hơi thật sâu. Hắn lập tức che giấu tâm thần, nhưng trong lòng cũng biết, chủ nhân của đạo khí tức kia nhất định chính là Phong Chủ Dịch Chân Nhân của Khai Dương Phong này. Thấy đám người Tiêu Cố đã đáp xuống, Mộ Hàn cũng lập tức đi theo. Khi bay xuống ở ngoài điện, tầm mắt cũng hơi thấy rõ ràng hơn không ít.
- Đệ tử Tiêu Cố, Thu Hàn Mặc, Ân Vận bái kiến Phong Chủ, La Thành sư đệ đã được dẫn tới.
Ba người Tiêu Cố sắc mặt cung kính, cơ hồ đồng thời khom người thi lễ.
- Đều lại đây đi.
Một âm thanh cứng cáp lập tức truyền ra từ trong điện.
. . .
Một lát sau, một ông lão áo bào trắng liền lọt vào tầm mắt của Mộ Hàn.
Ông lão này râu tóc bạc trắng, gương mặt lại hồng hào như trẻ con. Lão nhìn bốn người đang bước nhanh đi tới, trên mặt hiện ra một nụ cười ấm áp. Ông ta lẳng lặng ngồi ở chính giữa điện phủ, khí tức khổng lồ tự nhiên mà phát tán tràn ra, khiến cho ông ta xem ra liền giống như một quả núi lớn nguy nga hùng vĩ .
Ông ta chính là Dịch Chân Nhân!
Từ khi tiến vào điện phủ , Mộ Hàn liền phát hiện hai đạo ánh mắt của Dịch Chân Nhân đang rơi trên người mình rồi cứ lẳng lặng đánh giá. Nhưng mà trong ánh mắt kia chẳng những không có bất cứ áp lực gì, ngược lại dị thường ôn hòa nhân từ, thậm chí khiến cho Mộ Hàn có loại cảm giác như cây cỏ gặp gió xuân.
Còn cách Dịch Chân Nhân có hơn mười thước thì đám người Tiêu Cố liền dừng bước, tránh sang một bên. Cứ như vậy để lại Mộ Hàn một mình đứng trực diện với Khai Dương Phong Chủ này.
- Đệ tử La Thành ra mắt Phong Chủ.
Mộ Hàn khẽ hít vào một hơi, lập tức cúi sâu thi lễ.
Dịch Chân Nhân cười híp mắt gật đầu, sau đó cũng vẫy vẫy tay sang Tiêu Cố . Giới Tử Môn và Tịnh Linh Bình được bàn tay Tiêu Cố nâng lên lập tức bay xuống ở trước người lão.
- Quả nhiên là 'U Minh Hồn Thủy' .
Mở nắp bình ra, U Minh Hồn Thủy có một khí tức nhẹ nhàng tản ra. Dịch Chân Nhân vừa lòng nhìn Mộ Hàn, lão gật đầu cười nói:
- Tiểu tử kia, nhiệm vụ này ngươi hoàn thành so với trong tưởng tượng của ta thì còn tốt hơn nhiều. 'Tịnh Linh Bình' tuy không phải Đạo Khí, nhưng cũng là một kiện báu vật thần kỳ. Dưới đáy bên trong bình có dung hợp một viên 'Pháp hồn châu". Nếu lấy pháp lực kích thích là có thể làm cho 'Tịnh Linh Bình' tích tụ sản sinh ra một cỗ lực lượng linh hồn đặc biệt, chẳng những có thể khắc chế Vong Linh bên trong 'Vong Linh Ma Cốc', còn có thể trợ giúp ngươi tránh né không gian bão táp xâm nhập. Chỉ cần phát hiện bí mật này của Tịnh Linh Bình, là có thể dễ dàng đến bên ngoài Cổ Bảo ở chỗ sâu trong 'Vong Linh Ma Cốc'. Mặc dù là Vong Linh cảnh giới Linh Trì đỉnh cao , cũng sẽ không công kích ngươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...