Vũ Vương

Mặc Đan Thanh kinh ngạc nói:

- Liệt sơn thành đạo tiên lâu lâu chủ, hẳn là một cao phẩm đạo sư a. Cũng đúng, với thực lực của ngươi, hiện giờ không có đạo vân sư nào có tư cách làm sư phụ của ngươi. Cái tên Mộ Thanh Long kia có thể dạy cho ngươi đã là may mắn của hắn rồi.

- Ngươi biết hắn?

Mộ Hàn thực không nghĩ tới Mặc Đan Thanh lại có nghe qua tên của Mộ Thanh Long.

- Đám đạo vân sư có chút danh khí trên Huyền Thiên vực này không có ai là ta không biết.

Mặc Đan Thanh cười tủm tỉm, ánh mắt nhìn khô lâu, có chút thần bí nói:

- Mộ Hàn sư đệ, ngươi có cảm thấy đạo khí kỳ thực đều có linh tính không?

- Đúng vậy.

Mộ Hàn đột nhiên nghĩ tới Động Huyền Thiên Hồn đài kia diễn sinh ra Thiên Hồn thụ, vô ý thức gật đầu.

- Ngươi cũng nghĩ giống ta sao?

Con mắt Mặc Đan Thanh sáng ngời, hưng phấn óil

- Đạo khí không phải là vũ khí trong tay của tu sĩ, mà còn là bằng hữu của tu sĩ. Chỉ là đám tu sĩ hiểu ra cũng không nhiều. Mộ Hàn sư đệ nhìn khô lâu đạo khí này của ngươi có độ phù hợp là mười thành, không hề có chút tỳ vết nào trên đạo vân, lại còn có thể tâm thần tương linh với ngươi, hẳn là nó đã sinh ra được linh tính trụ cột rồi.


- Hử?

Mộ Hàn có chút giật mình, sau đó hào hứng hỏiL

- Vậy thì nên làm thế nào để cho nó sinh ra linh tính đây?

Mặc Đan Thanh lại cầm lấy Thiên Lý Vận Sơn mà nàng ta luyện khí, bích lam khí tức không ngừng tiến vào, một đám mây mù lập tức bay lên, ở bên trong có kỳ phong không ngừng thổi, trên núi có ẩn ẩn con suối nào đó, tiếng nước chảy róc rach cũng có, bên dưới sơn cốc có một tòa đình viện, ẩn trong đó có tiếng người nói, chó sủa truyền ra… Toàn bộ đều giống như là thật vậy.

Mộ Hàn trợn mắt, hắn lúc này tựa như có một cảm giác bản thân lạc vào một thế giới kỳ lạ nào đó.

Bất kể là trong mây mù, sơn lĩnh hay là ở ốc vũ đều bị hắn xâm nhập vào bên trong, tìm tòi xem rốt cuộc chân thật hay là hư ảo. Chỉ là hắn còn chưa kịp hành động gì thì một cỗ khí tức lạnh lẽo từ Thiên anh bên trong tâm cung truyền ra, Mộ Hàn lập tức khôi phục thanh tỉnh, quay về lúc mình đang ngồi đối diện với Mặc Đan Thanh, toàn bộ đều nhìn về phía ngọc phiến kia.

Nhìn miếng ngọc phiến nho nhỏ kia, trong mắt Mộ Hàn không nhịn được toát ra một tia khiếp sợ.

Nếu không phải Tâm Cung của hắn khác hẳn với tu sĩ bình thường, bên trong ngưng tụ ra chính là "Thiên Anh", chỉ sợ hắn hiện giờ đã mất phương hướng trong ảo cảnh do "Thiên Lý Vân Sơn" tạo ra rồi.

Thấy Mộ Hàn tỉnh táo lại nhanh như vậy, Mặc Đan Thanh ngoài ngạc nhiên ra, trên mặt xinh đẹp còn hiện lên một vòng vui vẻ:

- Mộ Hàn sư đệ, ngươi cảm thấy vừa rồi xuất hiện chính là ảo cảnh sao?

- Chẳng lẽ không phải?

Mộ Hàn nghi ngờ nói.

- Ừ, cũng không phải.

Mặc Đan Thanh khẽ cười nói:

- Ngươi có thể không bị ‘ Thiên Lý Vân Sơn mê hoặc thì đó là ảo cảnh, nhưng nếu ngươi bị nó mê hoặc, thì đó sẽ là chân thật, khi đó toàn bộ thân hình của ngươi đều sẽ bị thu vào trong đạo khí của ta, ngươi có thể ở đó khai hoang trồng trọt, cũng có thể ở trong đó lấy vợ sinh con.

- Cái gì?

Mộ Hàn lập tức có chút há hốc mồm.

Mặc Đan Thanh cũng không che dấu:

- Đó chính là thế giới do linh tính của Thiên Lý Vân Sơn diễn sinh ra. Kỳ thật, đạo khí này của ta lúc vừa bắt đầu luyện chế thành công chỉ là một kiện trung phẩm đạo khí, khi đó ta gọi nó là Bách Lý Vân Sơn. . . Sau khi sinh ra linh tính, đạo khí liền thuế biến thành Thiên Lý Vân Sơn hiện giờ

Mộ Hàn trong lồng ngực tuôn ra một cổ khiếp sợ cực lớn:

- Mặc sư tỷ, ngươi làm sao làm được?


- Rất đơn giản, để nó tu luyện.

Mặc Đan Thanh cười híp mắt nói.

- Đạo khí cũng có thể tu luyện?

Mộ Hàn có chút không thể tưởng tượng.

- Đương nhiên có thể

Mặc Đan Thanh chớp mắt, trán khẽ nhếch, hơi có chút đắc ý nói:

- Đạo khí cùng chủ nhân tâm thần tương thông, chủ nhân có thể tu luyện, đạo khí tự nhiên cũng có thể tu luyện. Mộ Hàn sư đệ cứ lấy kiện siêu phẩm đạo khí này của ngươi làm thí dụ, ngươi nói cho ta biết, đời trước của nó là gì?

Mộ Hàn vô ý thức nói: :

- Khô lâu Quỷ tướng trong Vực Giới Sát Tràng.

Mặc Đan Thanh cười nói:

- Chẳng phải vậy sao, khô lâu Quỷ Tướng vốn đã có được năng lực tu luyện của bản thân, mặc dù bị ngươi đã luyện thành đạo khí thì bản năng của nó vẫn tồn tại. So sánh với đạo khí khác, khô lâu này của ngươi tu luyện càng thêm đơn giản. Ngươi không có khống chế linh tinh nó, lúc nó có ý thức của mình ngươi đã khống chế linh tinh của nó, ý thức của ngươi chính là ý thức của nó, ngươi muốn nó tu luyện, nó còn có thể kháng cự được sao?

Nghe nàng giải thích như vậy, Mộ Hàn lập tức liền như thể hồ quán đính.

Nếu như khô lâu đạo khí của mình thật sự có thể tu luyện thì đại lượng linh tinh và "Bách quỷ Luyện Hồn Châu" mình vơ vét được trong "Vực Giới Sát Tràng" vừa vặn phát huy được công dụng, nghĩ lại, Mộ Hàn nhịn không được vọng động, hận không thể lập tức chạy về chỗ ở hảo hảo nếm thử một phen.

Mặc Đan Thanh lại nói:

- Đợi tu luyện tới trình độ nhất định, đạo khí sẽ diễn sinh ra linh tính của mình. Cái này cũng không ảnh hưởng gì đến việc ngươi điều khiển nó cả, có linh tính rồi, uy lực đạo khí sẽ càng cường đại hơn thậm chí nó còn có thể triển lộ ra một ít năng lực ngươi không tưởng được. Khô lâu này của ngươi hiện giờ chỉ là quỷ tướng, nói không chừng có thể cũng như Thiên Lý Vân Sơn của ta, đồng dạng, ngày sau tấn thăng thành Quỷ vương, thậm chí Quỷ Hoàng cũng không chừng.


- Đa tạ sư tỷ chỉ điểm.

Mộ Hàn đứng dậy, hướng Mặc Đan Thanh thi lễ thật sâu

Đối với bọn người Uông Lan, Mộ Hàn từ trước đến nay đều không giả dối, nhưng nếu nguyện ý giúp trợ mình thì Mộ Hàn cũng cảm kích chân tâm thật ý.

Lúc này Mặc Đan Thanh ngược lại không có né tránh, cười mỉm nói:

- Mộ Hàn sư đệ, chúng ta đây cũng là có lợi cùng lợi, từ trên khô lâu đạo khí của ngươi, ta cũng đã học được rất nhiều thứ, chỉ là ngươi không phát hiện ra thôi. Đối với đạo khí ngươi luyện chế ra sau khi học được các loại thủ pháp Nhị Long Đoạt Châu, Tam Long Hí Thủy, ta cũng phi thường chờ mong. Đến lúc đó, có lẽ ta có thể từ bên trong học được nhiều thứ hơn.

- Mặc sư tỷ, ngươi nguyện ý dạy ta thủ pháp khác?

Mộ Hàn đại hỉ.

- Đương nhiên đây cũng không phải bí mật gì, cho dù ta không dạy ngươi, ngươi tùy tiện tìm một trung phẩm đạo vân sư cũng có thể học được.

Lúc Mộ Hàn ra khỏi "Đan Thanh Viện" thì màn đêm đã bao phủ toàn bộ Vô Cực Thành.

Tuy là ban đêm, nhưng trên đường lớn vẫn sáng như ban ngày, người đi đường đông đúc.

Mộ Hàn chậm rãi mà đi, nhưng trong lòng lại cảm khái dị thường.

Lúc được mời tới nơi này, Mộ Hàn chỉ là thịnh tình không thể chối từ, lại không nghĩ rằng vị đạo vân sư lần đầu quen biết này có thể cho mình nhiều trợ giúp như vậy, những thủ pháp khắc hoa đạo vân kia chủ là thứ yếu, càng quan trọng hơn là những lời kia của nàng khiến Mộ Hàn được mở rộng tầm mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui