Vũ Vương

Vì ba người có thực lực Vạn Lưu Cảnh, cho nên phía dưới có động tĩnh gì bọn hắn đều cảm ứng được. Lúc bốn người Hoàng Phong gây áp lực lên Mộ Hàn, bọn hắn đã phát hiện. Bất quá tình huống như vậy ở Cực Chân Các thường xuyên xuất hiện. Bọn hắn cũng không can thiệp. Chỉ hăng hái quan sát động tĩnh phía dưới.

- Đáng tiếc! Tiểu gia hỏa này tu luyện quá muộn, bằng không Vô Cực Thiên Tông ta ngoại trừ Tố Ảnh và Tiểu Hạo ra thì Mộ Hàn cũng có thể nằm trong danh sách đề cử thiếu tông chủ.

Chốc lát qua đi, nữ tử trung niên có chút tiếc hận.

- Không nhắc đến thì thôi, đã nhắc đến thì hai vị có muốn đổ ước một chút không?

Lão giả ải sâu cười nói.

- Đổ ước thế nào?

Nữ tử trung niên cười dài nói.

- Cầu thang có ba mươi hai bậc. Ta đổ Mộ Hàn có thể đi qua mười sáu bậc. Nếu ta thua thì hai khỏa Tạo Hóa Hình Thần Đan cấp cho phu thê các ngươi.

Thấy nhãn tình của hai người sáng lên, lão giả ải sấu giảo hoạt cười nói.

- Còn nếu các ngươi thua vậy thì bình Mặc Cốt Thiên Long Huyết thuộc về ta.

- Lão nhân tử ngươi, xem ra đã để ý Mặc Cốt Thiên Long huyết từ lâu rồi.

Tráng hắn nghe vậy, nhất thời cười lớn:

- Cũng được, chúng ta đổ trận này. Ta đổ tiểu tử kia không đi qua được phân nửa cầu thang.


- Nếu hắn vừa vặn đi đến bậc thứ mười sáu?

Nữ tử trung niên cười nói.

- Cũng tính là ta thua!

Trên tầng sáu Cực Chân Các, Mộ Hàn cũng không biết có ba siêu cấp cường giả đang theo dõi mình. Ánh mắt của hắn nhìn Uông Lan ở dưới chân cầu thang đang chật vật bò dậy. Mặc dù không có nói ra nhưng trong ánh mắt của hắn giống như mỉa mai, lại giống như đao nhọn đâm vào tâm của vị đệ tử Thiên Cực này.

- Mộ Hàn! Ta tuyệt đối không thua ngươi!

Gầm lên một tiếng, gò má Uông Lan co quắp, lần thứ hai bước lên cầu thang.

Uông Lan cắn răng, một hơi bước ra được bốn bước. Ngay khi hắn bước lên bậc cầu thang thứ tư, hắn liếc mắt nhìn Mộ Hàn, rồi tiếp tục đi lên.

Bước thứ năm, thứ sáu, thứ bẩy....

Tốc độ cũng chậm dần, mỗi lần bước lên một bước, đều cần toàn bộ khí lực toàn thân. Hai chân dính chặt xuống đất, trọng lực không gì tránh được.

Mộ Hàn đã từng bày ra tư thái này. Hiện giờ Uông Lam đang trình diễn lại.

Ở trong Cực Chân Cá, muốn chống lại áp lực, chân nguyên cường thịnh không có ích lợi gì, chính yếu vẫn là tinh thần lực.

Nếu như tinh thần lực ngang nhau, tu sĩ Mệnh Tuyền Cảnh chưa chắc đã có ưu thế hơn tu sĩ Huyền Thai Cảnh.

Uông Lan và Mộ Hàn chính là như vậy.

Khe bước lên bậc thứ bẩy, cả người Uông Lan nhễ nhại, trán nổi đầy gân xanh, huyết quản ở dưới da cũng bạo liệt.

- A!

Mộ Hàn rốt cuộc cũng hành động.

Đứng ở trên cầu thang đi lên tầng bẩy, áp lực bàng bạc giống như sóng triều đánh vào linh hồn. Cho dù là Mộ Hàn cũng cảm giác cật lực.

Bất quá, hắn biết vẫn còn chưa tới cực hạn của chính mình. Hắn cũng không nghĩ rằng mình có thể đi lên tầng thứ chín Cực Chân Các. Nhưng theo tin tức đám người Kỷ Lộ Vũ tiết lộ thì nồng độ linh khí tầng thứ tám Cực Chân Các gấp bốn mươi tám lần ngoại giới. Mà áp lực cũng lên đến hơn nghìn lần. Về phần tâng thứ chín, nồng độ linh khí cũng chênh lệch hơn trăm lần, áp lực cũng trên bốn ngàn lần.

Đây là con số vô cùng kinh khủng. Cho dù là tu sĩ Mệnh Tuyền Cảnh nào nghe thấy cũng phải chùn bước, huống chi là tu sĩ Huyền Thai Cảnh.

Nhưng Mộ Hàn không có dự định lùi bước.

Sau khi đến nơi này, Mộ Hàn cảm giác được Cực Chân Các cường đại hơn vô số lần. Ở tận cùng Cực Chân Các, tuyệt đối có thứ mật thiết quan hệ với chính mình.

Mộ Hàn hoàn toàn bỏ quên Uông Lan phía trước mình, hắn chỉ đắm chìn trong Tử Hư Thần Cung của mình, không ngừng điều động pháp lực, lực chống cự của linh hồn với áp lực không gian ngày càng tăng.


Năm bước, sáu bước, bảy bước.

Tốc độ của Mộ Hàn tuy chậm nhưng động tác thủy chung lại thư sướng đến cực điểm, không có chút khó khăn nào, cũng không có cảm giác miễn cưỡng.

- Hắn lại bước đi nhẹ nhàng như vậy?

Thấy thân ảnh Mộ Hàn hoạt động lưu loát như vậy, năm người Lưu Phàm nhìn nhau kinh ngạc không ngớt, trong lòng cũng rung động.

- Bậc thứ mười !

Hầu như cắn răng, hai mắt Uông Lan trợn trừng, rốt cuộc hắn cũng bước được lên bậc cầu thang thứ mười . Lúc này từ thắt lưng của hắn trở xuống gần như tiếp xúc với cầu thang, hơi thở gấp gáp, nét mặt kích động.

Bậc cầu thang thứ mười đã là cực hạn của hắn.

Mạnh mẽ áp chế cảm giác áp bách trùng kích linh hồn đến cực điểm, qua hồi lâu Uông Lan cố nên thống khổ, quay đầu nhìn Mộ Hàn. Trong lòng có chút đắc ý. Trong đầu hắn nghĩ, Mộ Hàn khẳng định tối đa đã đi đến bậc cầu thang thứ mười. Nhưng đầu hắn còn chưa có quay hẳn lại thì một thân ảnh quen thuộc đập vào mắt.

Bên cạnh hắn, chân phải Mộ Hàn thong thả mà ổn định bước lên bậc cầu thang thứ mười . Chân trái lại tiếp tục chậm rãi giơ lên, đạp lên bậc cầu thang tiếp theo . Động tác lưu loát, không gặp chút trở ngại nào.

Điều này sao có thể? Hắn mới chỉ là Huyền Thai Cảnh lục trọng thiên!

- Mộ Hàn...Ah!

Ánh mắt tràn ngập sự kinh sợ không thể nào tin được, Uông Lan kêu to. Linh hồn vốn đang miễn cưỡng chống đỡ liền thất thủ. Linh hồn của Uông Lan cũng không thể nào chống cự lại được áp lực kinh khủng nữa, kêu thảm một tiếng, thân thể ngã ngào lăn xuống dưới càu thang.

- Hắn thua!

- Đường đường là đệ tử Thiên Cực Mệnh Tuyền Cảnh lục trọng thiên, không ngờ lại bại bởi một đệ tử Địa Cực Huyền Thai Cảnh lục trọng thiên. Lần này danh tiếng của hắn bị hủy hoàn toàn.

- Không biết hắn sau khi tỉnh lại sẽ có cảm tưởng gì?

Thấy một màn nằm, năm người Lưu Phàm không có bất kỳ biểu tình gì ngoài ý muốn.


Khi thấy động tác của Mộ Hàn, mọi người đã đoán được kết quả. Chỉ có Uông Lan dương dương tự đắc, không biết được biểu hiện của Mộ Hàn khi đi lên cầu thang so với hắn cách nhau một trời một vực. Bất quá đều là đệ tử Thiên Cực, tuy nhìn nhau không vừa mắt nhưng năm người Lưu Phàm cũng thấy mất mặt.

Đi trên cầu thang lên tầng bẩy, Mộ Hàn giống như không nghe thấy tiếng Uông La kêu thảm, vẫn thong thẩ đi lên.

Mười hai bướ, mười ba bước, mười bốn bước...

Đến lúc này thần sắc Mộ Hàn bình tĩnh, lưng thẳng, cước bộ thong thả tới cực điểm. Mỗi lần bước ra một bước đều phải tốn thời gian rất dài. Tuy biên độ động tác lúc này và lúc trước không có gì khác nhau nhưng tốc độ lại chậm hơn mấy chục lần.

Mười lăm bước!

Năm người Lưu Phàm ngồi trên bồ đoàn, ngưng thần nín thở, con mắt nhìn chằm chằm thân ảnh Mộ Hàn.

Giờ khắc này bọn họ cũng cảm thấy khẩn trước.

Chân phải Mộ Hàn chậm rãi vượt qua bậc thang thứ mười lăm, đặt lên bậc thang thứ mười sáu. Ngay sau đó à chân trái, chỉ có điều chân trái không tiếp bước lên bậc thứ mười bẩy mà dừng lại chạm xuống bậc thang thứu mười sáu.

Hai chân Mộ Hàn đang dừng ở bậc cầu thang thứ mười sáu!

- Mười sáu bậc! Vừa vặn phân nửa. Lão nhân, xem ra ngươi thua.

Trên tầng tám, nam tử tráng hán đột nhiên vỗ đùi, cười ha ha.

- Hai khỏa Tạo Hóa Tinh Thần Đan tới tay.

Nữ tử trung niên khẽ cườ, tinh tế vươn tay về phía lão giả ải sấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui