Vũ Vương

- Ah!

Bỗng nhiên tiếng kinh hô vang lên, lỗ đen hình người bắn ra ngoài như đạn pháo, đột nhiên bay ngược ra sau bốn năm mươi mét, nện ra một cái hố lớn.

Một lát sau, Lê Đồng từ trong nhố nhảy ra ngoài, người đầy bụi đất, cực kỳ chật vật, toàn thân có máu tươi chảy ra ngoài, thân thể của hắn hóa thành huyết nhan, giống như vừa từ trong huyết trì đi ra ngoài.

- Mộ Hàn!

Trong mắt của Lê Đồng hiện ra thần sắc sợ hãi không dám tin, hắc mang chung quanh người lóe lên, thân thể dung nhập vào đó, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Ánh mắt Mộ Hàn ngưng tụ, hắn lại ngưng tụ đại đao và bổ ra lần nữa.

Lúc này một đám lôi điện như rắn du động khuếch tán ra các nơi, như mủi tên bắn phá hư không vài chục mét, trước mặt xuất hiện một vết lõm.

NGAO!

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng, bỗng nhiên máu tươi bắn ra từ hư không, thân hình của Lê Đồng lại hiện ra, lảo đảo lui ra sau vài chục bước, sau đó ngã ngồi xuống đất, thân hình có chút co rút alij, trên lưng xuất hiện vết đao dài, suýt nữa bổ đôi người của hắn.

Bước chân của Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, bay tới bên cạnh Lê Đồng và tay phải như thiểm điện đặt lên đầu của hắn.

Rung động vài cái, Lê Đồng không còn chút động tĩnh nào khác, lúc này có một tia sáng trắng từ trong mi tâm của Lê Đồng chui vào tay phải của Mộ Hàn.

- Tên này thật sự là tu sĩ Huyền Thai tam trọng thiên sao?


Hấp thụ tâm cung của Lê Đồng, thoáng cảm ứng qua một chút, Mộ Hàn liền có chút ít kinh ngạc nhíu mày.

Cũng khó trách Mộ Hàn lại có suy nghĩ như thế này, tên tu sĩ trước mặt này tự xưng là "Huyền Thai tam trọng thiên", nhưng mà trong cảm giác của Mộ Hàn thì hắn còn manh hơn Cơ Vân Trúc không ít, nhưng cùng cảnh giới với Cố Tranh là "Huyền Thai tam trọng thiên", chênh lệch đúng là quá lớn.

Lê Đồng mới bắt đầu theo dõi đã bị Mộ Hàn phát giác.

Vốn tưởng rằng phải phí một ít chân tay mới có thể giải quyết, không nghĩ tới cuối cùng lại tiêu diệt dễ dàng như vậy, lúc này Mộ Hàn mong muốn chiến đấu với tu sĩ "Huyền Thai tam trọng thiên" đã không còn cảm giác gì. Hắn lại bĩu môi, một đoàn pháp lực hiện ra trong lòng bàn tay Mộ Hàn, bao phủ thần thân Lê Đồng.

Nhiệt độ nóng rực bao phủ thân thể Lê Đồng, thiêu đốt thật nhanh.

Chỉ qua vài giây ngắn ngủi, thân thể của Lê Đồng đã hóa thành tro tàn, ngược lại ngay chỗ hắn nằm có một ít tro màu xám.

Ống tay áo của Mộ Hàn phật qua, sau đó cuốn tro bụi đi, lộ ra chuông nhỏ tối đen như mực, cũng không biết là tài liệu gì làm thành.

Nhặt lên xem xét, cái chuông này chỉ to bằng ba ngón tay.

Tầng đồng bên ngoài không có khắc cái gì, trong thân chuông cũng không có đạo văn, hiển nhiên cũng không phải là đạo khí.

Nhưng mà làm cho Mộ Hàn nghi hoặc là cái chuông ẩn chứa lực lượng cực kỳ thần bí, trong nó tỏa ra khí tức giống hệt Lê Đồng vừa rồi, chỉ tiếc Lê Đồng cũng không có triệt để phát huy ra, nếu không, Mộ Hàn muốn giết hắn cũng không dễ dàng.

- Đợi trở lại Cổ Linh Thành mới nghiên cứu xem.

Sau khi nhét cái chuông vào trong ngực, Mộ Hàn rời đi...

- Ồ?

Trong sơn cốc thân hình Cơ Vân Trúc chấn động đánh náy mấy quỷ binh Vũ Hóa Cảnh, nhặt ba viên linh tinh lên, đột nhiên tâm thần khẽ động, nàng đưa tay cầm khối ngọc trong ngực.

Cầm khối ngọc và thì thầm.

- Tâm thần lạc ấn của Lê Đồng biến mất?

Chỉ qua một lát Cơ Vân Trúc giật mình tỉnh mộng, nghẹn ngào thấp giọng hô:

- Nhị tỷ Lê Đồng chết rồi!

- A...

Cơ Vân Yên cách nàng vài mét nghe như vậy thì kinh ngạc nhíu mày, lại nhìn qua mười mấy khô lâu quỷ binh chung quanh, thấp giọng hừ lạnh nói:

- Như vậy xem ra hắn theo dõi Mộ Hàn đã bị phát hiện. Mộ Hàn này có tu vị Vũ Hóa Cảnh đã có thể đánh bại ngươi là Huyền Thai nhất trọng thiên, ngươi Lê Đồng chỉ mượn nhờ thần huyết linh chung của gia tộc mới miễn cưỡng đột phá đến "Huyền Thai tam trọng thiên", so sánh với tu sĩ Huyền Thai tam trọng thiên chính thức có chênh lệch không nhỏ, bị hắn đánh chết cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên.


- Vốn tưởng rằng Lê Đồng có tiềm hành chi thuật gia truyền, Mộ Hàn không phát giác hành tung của hắn, không nghĩ tới vẫn bị phát hiện. Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp Mộ Hàn rồi, mặc dù hắn vừa đột phá lên Huyền Thai nhất trọng thiên, nhưng mà thực lực không kém gì Huyền Thai tam trọng thiên.

- Hừ, Lê Đồng chết trong tay Mộ Hàn cũng tốt!

- Nhưng mà hắn là con trai độc nhất của đại tư thiên Bắc Hải Lê tộc, hôm nay hắn bị Mộ Hàn giết chết, đại tư thiên Lê tộc há có thể bỏ qua? Lê Đồng vừa chết, phụ thân hắn có thể thông qua Thần huyết linh chung cảm ứng được. Chúng ta không cần cố kỵ xem"Kiếm Vương" và đại tư thiên của Lê tộc đánh nhau rồi.

- Chờ coi a, không qua vài ngày người của Bắc Hải Lê tộc sẽ tới Cổ Linh Thành.

- Đến lúc đó có lẽ không cần chúng ta ra tay đâu, tiểu muội có thể giải hận.

"..."

Vùng biển cực bắc Thái Huyền Thiên Vực, trong một tòa cung điện cực lớn trên biển, sóng biển không ngừng vỗ vào vách tường.

Trong bốn phía cung điện có khói đen lượn lờ.

Đây cũng là thành địa của Bắc Hải Lê tộc, "Ám Tâm Thần Điện" !

Phút chốc bốn phía cung điện có vòi rồng nổi lên, những khí đen này bắt đầu khởi động và một tiếng gầm gừ tê tâm liệt phế vang vọng:

- Đồng nhi, là ai dám giết con của ta, cho dù lên trời xuống đất lão phu cũng sẽ bắt ngươi bằng được, nghiền ra thành tro.

Người trong thần điện như dã thú bị thương, trong giọng nói tức giận ngập trời.

- Đáng hận! Đáng hận! Lão phu tạm thời còn không thể rời khỏi Ám Tâm Thần Điện...

- Lê Cung! Lê Đằng! Lê Dao!

- Có đệ tử!


- Dùng Thần huyết linh chung làm dẫn, tìm cho ra hung thủ sát hại con của ta, lưu mạng của hắn lại, bắt hắn về "Ám Tâm Thần Điện" cho lão phu xử trí!

- Vâng!

"..."

Mộ Hàn cũng không rõ ràng Lê Đồng còn có một tầng thân phận khác, càng không biết đánh chết Lê Đồng sẽ mang lại phiền toái thế nào cho mình, trải qua một ngày đi tới, rốt cuộc đã nhìn thấy Vạn Cốt sơn mạch trước mặt.

Đến nơi đâ số lượng khô lâu đột nhiên tăng lên nhiều.

Tuy tuyệt đại bộ phận là quỷ binh dưới Vũ Hóa Cảnh, nhưng mà rậm rạp chằng chịt phô thiên cái địa, giống như vô cùng vô tận, Mộ Hàn nhìn thấy da đầu run lên.

Một khi bị nhiều khô lâu như vậy vây quanh, dù là cường giả Đạo Cảnh cũng phải nuốt hận.

Nhìn thấy sơn mạch trước mặt chỉ nhìn thấy toàn khô lâu màu xám, tu sĩ Huyền Thai cảnh bình thường nhìn thấy chỉ sợ nội tâm chấn động, lập tức quay đầu rời đi, tuyệt đối không đám trêu chọc đám quỷ binh này.

Nhưng mà Mộ Hàn có chuẩn bị từ sớm rồi.

Ý niệm khẽ động, khô lâu đạo binh từ trong mi tâm bay ra, vừa đứng xuống đất đã bạo phát hào quang sáng ngời. Mộ Hàn nhanh chóng đi tới sau lưng khô lâu, thẳng tới khi trước ngực dựa sát vào khô lâu mới dừng lại, thân thể bị hào quang óng ánh của khô lâu bao trùm.

Cót kẹtzz!

Tiếng khớp xương ma sát thật nhỏ vang lên, khô lâu giơ chân di chuyển vè phía trước, Mộ Hàn cũng giơ chân lên di chuyển thật nhanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận