Vu Vơ Lớp 10

- Tao ấy à? Tao quen cô chủ nhiệm.
- Hà – Nó cười – Hóa ra mày cũng ngáp phải ruồi… hề hề… tài cán gì đâu cho cam!
- Thì… - Thịnh “ộp” không biết nói sao – Mày thì hơn gì tao.
- Sao lại không hơn. Tao lớp trưởng A30, mày lớp trưởng A29.
- Thì hơn gì?
- Số 30 to hơn số 29.
Cả hai thằng cùng cười rũ. Nó toan cúp mày thì thằng Thịnh lại nó tiếp:
- À, này Hải “cối”, chiều nay mày có bận gì không?

- Làm gì?
- Đi bắn “Halflife”. Lâu lắm rồi anh em không “quần” nhau một trận rồi.
- Rủ cả Hải “tí”, Dũng “quềnh” đi nữa chứ?
- Tất nhiên! Rượu ngon mà không có bạn hiền thì còn gì là hứng thú nữa! Hai giờ nhé?
- Ừ!
Nó cúp máy.
*

Halflife là một trò chơi điện tử trên máy vi tính, phổ biến và hấp dẫn kỳ lạ. Nhưng sẽ chẳng còn gì hấp dẫn nếu chúng nó không đi chơi cả bốn thằng: Hải “tí”, Dũng “quềnh”, Thịnh “ộp” và nó – Hải “cối”.
Hai giờ hẹn, nhưng hai rưỡi cả bọn mới có mặt đông đủ. Đứa nào cũng hưng phấn và tay chực lướt trên bàn phím máy tính. Chúng nó kéo nhau vào quán điện tử cũng là lúc còn thừa đúng bốn máy.
Chúng nó chơi tới tận bốn rưỡi mới chịu rời quán khi bốn thằng đã “quần” nhau chán. Cả bốn bước ra khỏi quán, không ngớt bàn tán về những “trận” vừa trải qua.
Dũng “quềnh” đề xuất:
- Ê, đứa nào ăn chè không? Theo tao, tao bao!
Cả ba thằng đều giơ tay nhất trí. Quan trọng không phải là ở từ “ăn chè không” mà là ở từ “tao bao”. Có “tao bao” rồi thì thằng nào mà lại chả đi. Thế là bốn thằng lại rồng rắn lên mây đi “thăm quan” quán chè.
*
Cũng như người lớn, khi “rượu vào lời ra” thì bọn nó “chè vào lời ra”. Và mời được ba đứa đến quán chè, Dũng “quềnh” đổi lại được nghe những câu chuyện cho ra chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận