Vu Vơ Lớp 10
- Tao muốn nói một lời xin lỗi… và… cảm ơn.
- Tao không biết – Thằng Thịnh tặc lưỡi – Nhưng tao nghĩ mày nên đến lớp gặp trực tiếp thì hơn.
- Ừ. Thế thì ngày mai…
Ngày mai. Nó quên mất rằng ngày mai là chủ nhật. Nó không đi học, cô bé kia cũng không đi học. Nó không có cơ hội để nói lời xin lỗi và cảm ơn tới cô bé.
Nó cảm thấy ân hận hơn là xấu hổ. Hoàn cảnh của cô bé khiến nó vô cùng bất ngờ. Cô bé mồ côi cha mẹ, phải tự đi làm thêm để kiếm tiền học. Cô bé không được hưởng những gì chúng nó được hưởng. Và phải làm những gì chúng nó không bao giờ phải làm.
Nhưng cô bé vẫn vươn lên, vẫn chiến thắng số phận nghiệt ngã. Bây giờ nó lại không thể ngờ cô bé làm lớp trưởng. Một cô bé hoàn cảnh như vậy lại có thể làm được lớp trưởng. Nó cảm phục con người ấy. Nó muốn nói một lời cảm ơn chân thành và một lời xin lỗi. Nhưng rồi nó không nói được.
Thứ hai, nó đi học muộn và không kịp rẽ qua lớp cô bé. Nó phải vào sân trường chào cờ, rồi lên lớp luôn. Nó đã nóng lòng ngang qua lớp A23, nhưng cô bé ngồi chỗ nào đó nó không thấy được. Cả trường đều mặc đồng phục trắng. Trong khi nó tìm một dáng áo đỏ. Nó chợt nhớ ra hôm nay là thứ hai. Tất cả đều phải mặc đồng phục. Nó thôi không tìm nữa, mà lát nữa ra chơi sẽ lên tận lớp tìm cô bé.
Trống ba hồi kết thúc giờ chào cờ. Nó đứng phắt dậy. Cả trường dù chưa được lệnh cũng nhốn nháo đứng dậy. Nó cố len qua một dòng người chật cứng để tiến về lớp 10A23 nhưng chẳng mấy hiệu quả. Nó bị cuốn đi. Nó cố lách thật nhanh để đi qua, nhưng bỗng vang lên tiếng loa của nhà trường:
- Alô! Alô! Yêu cầu các học sinh trở về lớp mình ngay để chép thời khóa biểu mới.
Nó đành xách cặp lên lớp. Lớp cũng ồn, nhưng không khí chép thời khóa biểu thì có khác. Giấy tờ bày la liệt lên bàn. Nó đi xuống chỗ ngồi của mình, đi qua năm thằng cá biệt. Tự nhiên nó thấy ngứa mắt.
Nó buông cặp để vào ngăn bàn thì vừa lúc cô chủ nhiệm vào lớp. Cô mang theo thời khóa biểu mới. Nhưng cô không nói về chuyện thời khóa biểu. Cô bước vào lớp vội vàng, vừa ngồi vào bàn giáo viên, cô lập tức gọi người mang sổ đầu bài lên. Cô lật quyển sổ một cách chăm chú, và nó không nhầm thì cô đang lật trang của ngày thứ bảy. Ngày đầu tiên một thằng học sinh cá biệt lãnh trách nhiệm đứng đầu lớp.
Ngày thứ bảy, tiết Lý, lớp nó được 5 điểm – 5 trên 10. Nó biết rằng điểm 5 ấy đang đập vào mắt cô. Điểm 5 trong một cột những điểm 9 và 10. Cô gọi thằng lớp trưởng đứng dậy. Cô nói một câu nội dung không có gì gọi là mắng mỏ, nhưng giọng thật sự tức giận:
- Anh Tùng, anh xin được làm lớp trưởng mà anh làm thế này đây! – Cô nhìn thằng Tùng rồi lại nhìn quyển sổ. – Điểm 5 trong giờ Lý là vì lý do gì hả?
Thằng Tùng ấp úng, vẫn cái dáng điệu nghiêm túc pha trò rất ngứa mắt:
- Dạ… dạ em thưa cô! Hôm ấy lớp hơi ồn ạ!
- Hơi ồn – Mặt cô lạnh tanh – Hơi ồn thì không thể bị điểm 5 được! Anh làm lớp trưởng thế này à? Lớp trưởng không phải là chỗ cho anh đùa, anh hiểu chưa? Nếu anh không có khả năng thì nghỉ, để người khác làm thay!
- Dạ, - Thằng Tùng cúi gằm mặt xuống vẻ hối lỗi. Tay phải cấu cấu chiếc khuyên tai. Bốn đứa còn lại đã bắt đầu cười. Thằng này lại còn muốn thêm trò cười nữa - Dạ, thế thì em xin nghỉ ạ. Em thấy không có khả năng ạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...