Vu Vơ Lớp 10

- Tôi chả hiểu. Tôi thấy không đủ năng lực làm lớp trưởng thì từ chức có thế thôi.
- Bạn không đủ năng lực làm lớp trưởng hay bạn không thể quản nổi các học sinh cá biệt mới vào? – Cô bé như đánh đúng chỗ khó của nó – Tôi nói cho bạn biết: Lớp tôi chuyển vào tới sáu thằng con trai chứ không phải chỉ năm như lớp bạn đâu. Bạn tưởng rằng lớp bạn thế đã là nhiều à?
Mặt nó gần như sượng đi nghe tới con số sáu. Thịnh “ộp” cũng ngẩng lên. Nó không biết nói gì thêm, và cô bé tiếp lời.
- Thế mà tôi, một đứa con gái, vẫn điều khiển được lớp, vẫn quản được lớp nghe lời, còn bạn thì sao? Bạn lại xin từ chức, bạn có thấy xấu hổ không?
Nó cậy miệng không nói được câu nào. Cô bé kia nói đúng. Nó là một thằng kém cỏi. Tai nó đỏ bừng. Nó cúi gằm mặt.
- Bạn có trách nhiệm với cuộc đời mình không vậy?
- Đó là cuộc đời riêng của tôi, không khiến bạn quan tâm!

- Phải! Nhưng bạn đã nhận tôi làm bạn. Với tư cách là một người bạn tôi phải thức tỉnh bạn – Cô bé quay sang nhìn thằng Thịnh – Chứ không phải như bạn và Thịnh đâu. Thịnh hiểu lầm bạn đã đành, nhưng bạn làm gì? Bạn bỏ mặc đấy, bạn bỏ mặc tình bạn trong sự nhỏ nhen. Bạn có biết tình bạn nghĩa là gì không? Tình bạn là một cái tát khi bạn mình sai lầm! Còn bạn, bạn không tự tát nổi mình một cái!
Nó im lặng. Mặt nó lại như vừa nhận một cái tát mạnh.
- Bạn có biết rằng chỉ cần đứng trên ý chí thôi, con người đã có thể cao hơn đỉnh Everest không? – Cô bé ngừng lại để những lời nói ngấm vào đầu nó – Thế mà bạn mới chỉ vấp ngã trước một gò đất thấp đã vội bỏ cuộc. Loại người như bạn chẳng bao giờ leo nổi lên một bậc thang chứ đừng nói đến đỉnh Everest!
- Bạn không cần phải nói nữa!!! – Nó hét lên. Môi nó run run và mặt nó đỏ bừng. Tim nó đập như chưa bao giờ được đập – những nhịp đập thật sự.
Máu trong lồng ngực nó như sôi lên, hai bàn chân nó không còn vững được nữa. Nó quay mặt và bước thẳng ra khỏi cửa lớp, không nói không rằng. Nó bước đi nhưng chân tê cứng lại. Nó cứ muốn bước nhanh hơn. Răng nó cắn chặt vào bờ môi.
Máu nó như muốn sôi lên.

Dũng “quềnh” vội đuổi theo nó nhưng cô bé lớp trưởng ngăn lại. Vẫn bằng giọng đầy tức giận và nhiệt huyết, cô bé nói:
- Cứ để bạn ấy một mình suy nghĩ về bản thân!
Rồi cô bé quay thẳng vào lớp và xách cặp lên định bước ra cửa. Không khí im lặng đến rợn người.
- Khoan đã!
Cô bé dừng chân. Thằng Thịnh bỗng đứng dậy, với khuôn mặt đăm chiêu:
- Cảm ơn bạn – Thằng Thịnh nói bằng một giọng nghiêm túc đến đáng sợ.
- Vì chuyện gì? – Cô bé quay lại và nheo mắt nhìn thằng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui