Vu Vơ Lớp 10
- Anh cầm về. Từ nay anh không còn là lớp trưởng của lớp này nữa. - Giọng cô lạnh ngắt.
Thế đã xong. Nó đã từ chức lớp trưởng. Nhưng nó không vui mừng. Thái độ của cô khiến nó thấy nó thật là hèn kém. Nó cầm tờ đơn, nhưng không vội về chỗ ngay. Nó muốn hỏi cô một điều.
Cô không nói gì, nó cũng ngập ngừng. Nhưng rồi nó cũng cất lên được:
- Dạ thưa cô… cho em được hỏi cô một câu ạ…
Cô không nói gì. Nó tiếp.
- … Ai sẽ lên làm lớp trưởng thay em ạ?
- Cái ấy anh không phải lo! – Cô trả lời nó bằng một giọng cao và sắc – Tuần sau lớp tôi khắc có đại hội chi đội, lúc ấy bầu cử ra người có năng lực hơn anh. Anh hiểu chưa?
Nó nuốt nước bọt.
- Thế thì em yên tâm rồi ạ.
Rồi nó bước lững thững về chỗ. Không có tiếng ồn ào bàn luận, nhưng nó cảm nhận được cái “xã hội” kia đang nghĩ gì về nó. Những tiếng chép miệng. Những cái lắc đầu. Nó như một viên tướng bại trận, xấu hổ thì ít nhưng thất vọng thì nhiều. Nó tự thất vọng về bản thân nó.
Lớp bàn tán trong sự im lặng. Nó cứ gục mặt xuống thế. Khi tất cả những cái đầu đã quay lên, không còn những cái nhìn nữa, thì tiếng nói mới được cất lên.
Tiếng của cô giáo:
- Vâng. Đầu năm thì anh ấy nhận làm lớp trưởng lớp này rất hào hứng. Giờ chưa được một tháng thì anh ấy xin từ chức. – Cô ngừng lại như muốn để câu nói thấm vào đầu nó. Nó càng cúi gằm mặt – Anh ấy bảo chưa đủ năng lực. Thế thì ai trong cái lớp này đủ năng lực làm lớp trưởng?
Câu nói của cô vang và tan nhanh trong không khí. Lớp cũng toàn những khuôn mặt đang cúi gằm. Cô đang “giận cá chém thớt”.
- Ai trong lớp này đủ năng lực làm lớp trưởng? – Cô nhắc lại.
Giọng nói như thấy rõ rằng cô đang tức giận. Nhưng tưởng chỉ để hả giận mà thôi, không ngờ câu hỏi của cô cũng có người đáp lại. Một đứa trong lớp nó đứng dậy.
Một trong năm thằng cá biệt.
- Em ạ.
Cả lớp nó thật sự bất ngờ và tiếng xì xào lúc này không thể không nổi lên. Nó cũng không thể gục mặt nữa. Nó ngẩng lên nhìn: thằng có xỏ khuyên tai.
- Em xin nhận làm lớp trưởng ạ! – Thằng này dõng dạc tuyên bố lại. Bằng một giọng bị bóp méo đến khó chịu, như thể để trêu ngươi, đùa cợt. Bốn đứa còn lại ôm bụng cười rúc rích. Nó biết thằng này sắp làm trò hề. Nó cáu tiết. Sao thằng này có thể dám làm trò hề với những việc như thế này được!
Nhưng nó không thể làm gì. Nó đã từ chức lớp trưởng, và có người xin nhận thay, nó làm gì có quyền nói. Nó nói ai sẽ thèm nghe nữa? Nó đành để mặc thằng kia diễn trò.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...