Vu Vơ Lớp 10
- Ừ nhỉ – Hải “cối” chợt nhớ. – Nhưng mà không sao. Rồi tao sẽ tìm được người để nhờ vả ày thấy! Cứ gì phải nhờ một con ếch! Hề hề!
- Mày được lắm! – Thịnh “ộp” xắn cả áo lẫn quần lên.
Hải “cối” bị Thịnh “ộp” cùng hai đứa “tay chân” cù ột trận lên bờ xuống ruộng. Nó sằng sặc cười.
*
Buổi khai giảng kết thúc. Học sinh ở hơn 70 lớp túa ra khắp mọi ngả trong sân trường. Đông và kẹt cứng còn hơn kẹt xe ở Ngã Tư Sở, ồn ào và huyên náo quá tả. Nó bị xô theo cùng dòng người chứ không phải là tự đi nữa.
Xong lễ khai giảng nhưng chúng nó chưa được về ngay. Nó còn phải lên lớp để tập trung. Việc lên lớp bây giờ cũng là cả một vấn đề. Cầu thang thì rộng có một mét, mà mấy trăm người cùng đua nhau chen vào. Thế là hết thảy lũ con trai phải xếp hàng dưới chân cầu thang nhường đường cho các chị em lên trước. Nó cũng phải chịu chung số phận như vậy.
Lớp nó và lớp thằng Thịnh “ộp”, A30 với A29 thì chắc cũng gần nhau. Đúng như nó đoán, bước được ba bước thì dòng chữ “Sáng 10A29 chiều 11A15” đập vào mắt nó. Nghĩa là lớp thằng Thịnh “ộp” ngay sát kề bên lớp nó. Cũng không đến nỗi xa xôi gì. Nó chỉ cần biết vậy và lại quay trở lại lớp mình. Thỉnh thoảng nó sẽ sang “chơi” thằng Thịnh “ộp”.
*
Như vậy là lớp A29 của thằng Thịnh “ộp” đã có hai “đồng minh”. Nhưng nó tìm mỏi mắt lớp A30 – lớp nó – mà chẳng thấy khuôn mặt nào khá dễ để kết thành “băng” với nó cả. Thế có nghĩa là từ giờ muốn bắt nạt thằng Thịnh cũng khó, mà vớ vẩn nó còn bị thằng Thịnh “ộp” sai “đàn em” bắt nạt lại nữa kia. Nó rùng mình tự cười ngặt nghẽo.
Đã mười giờ mười lăm, cô giáo còn chưa lên lớp. Nó định chạy sang lớp thằng Thịnh “ộp” một lúc rồi sẽ về. Nhưng vừa đến cửa nó đã đụng ngay phải một thầy giáo già. Rồi một cô giáo bước vào lớp nó, nó đành phải quay trở lại.
Cô giáo bước vào lớp – chắc là cô chủ nhiệm của nó – không còn trẻ, nhưng nó để ý cô đặc biệt có một nụ cười rất hiền, giống mẹ nó. Chính nụ cười hiền ấy cho nó cảm giác yên tâm mà lại rất gần gũi. Cô ổn định trật tự xong, và khi không còn ai nói gì, cô tự giới thiệu về mình – lời giới thiệu không hay nhưng rất ấm áp:
- Cô xin chào tất cả các con. Năm nay cô rất vui vì được chủ nhiệm lớp mười. Lớp mình là 10A30 nhỉ? – Cô hỏi lại – Lớp mười thì chưa hẳn đã lớn nhưng mà cũng không còn trẻ con nữa. Thế nên nghịch thì có nghịch nhưng mà nhiều cái cũng “ngố tàu” lắm!
Cả lớp cười. Cô cũng cười. Cô nói tiếp:
- Thế nên cô rất thích chủ nhiệm lớp mười, nhà cô có anh lớn thì đi làm rồi, còn chị thì đang học đại học cho nên cô quý học trò như con vậy. Mà lớp mình có tất cả bao nhiêu người nhỉ?
“Sáu mươi”, có tiếng nhao nhao lên như vậy.
- Sáu mươi cơ à? – Cô cũng không đếm – Càng nhiều “con” càng tốt, cô càng thích. Chưa năm nào cô được có nhiều con thế đâu – Cô cười tươi. Cả lớp cũng cười. Đứa nào cũng khoái chí vì được làm “con” của cô. Rồi lại có tiếng nhao nhao. “Thế cô tên là gì ạ?”. Cô giật mình.
- À quên, mải quá cô quên cả giới thiệu tên, các con cứ gọi cô là cô Kim Anh nhé!
Một đứa hét rất to:
- Thế con gọi là “mẹ Kim Anh” được không ạ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...