Vu Vơ Lớp 10
- Nói hay thật! – Thằng này cười ha hả – Lớp mình vỗ tay khen lớp trưởng nào!
Thế mà cả lớp nó cũng vỗ tay. Những tràng vỗ tay vô ý thức đến ngu dốt. Những tràng vỗ tay thẳng thừng giễu cợt nó. Rõ ràng coi nó bằng một trò hề. Nó không thể ngờ. Một tập thể 60 con người mà nó tự nguyện đứng lên làm lãnh đạo lại là một tập thể như thế này. Giờ đây hơn 60 con người đều đứng lên chống đối nó. Chưa bao giờ nó có cảm giác thất vọng đến thế. Một cảm giác chán nản đến vô cùng.
7.
Tất cả nguyên do là năm thằng mới vào lớp nó! Năm thằng mặt dày lì lợm đến độ “trơ”! Hôm nay nó đã tức đến hết mức có thể chịu đựng được. Nó đã bị tổn thương ghê gớm. Nó tiếc, phải chi hôm ấy nó đừng giơ tay cho rồi.
Nó đạp xe trên đường về, có lẽ đã nghiến răng mấy lần, và thở dài mấy lần. Chân nó đạp xe một cách vô thức, tay cũng lái một cách vô thức. Trông nó có vẻ bơ phờ lắm. Mới chỉ một ngày học trôi qua với năm thằng học sinh cá biệt. Nó không biết những ngày tiếp theo sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa. Nó gần như kiệt sức rồi. Với một cái lớp dám chống đối lại lớp trưởng thì dù ai tài giỏi đến đâu có lẽ cũng phải chào thua.
Nó về nhà, nằm luôn xuống giường. Nó định ngủ, nhưng không tài nào ngủ được. Nó miên man nghĩ. Không hiểu thế nào, nó lại nghĩ linh tinh, nghĩ sang một chuyện khác. Chuyện cô bé lớp trưởng 10A23.
Nhìn cái cách cô gái chào chủ quán Halflife, thì có lẽ cô là khách quen, thậm chí rất quen. Nó chợt nhớ câu nói của Hải “tí”, rằng chiều thứ tư nào cô bé cũng đến chơi ở quán này, suốt từ hè đến giờ. Đầu tiên nó nghĩ cô bé chơi để giải trí, vì vậy một tuần mới chơi một lần. Nhưng giờ nó đã nghĩ khác. Có thể cô đã bị “nghiện”, vì vậy cho nên không chơi thì không thể chịu được, mặc dù trời đã tối.
Nó tự nhiên cảm thấy thất vọng. Trước đây nó còn nghĩ cô bé là một người mẫu mực. Một người mạnh mẽ và tự tin. Là lớp trưởng, chắc cô phải học giỏi. Nó còn nhớ như in câu nói của cô bé: “Bộ đội thế là thường”. Cô bé khác hẳn với những đứa con gái khác.
Và nó đã ngưỡng mộ cho đến tận chiều hôm qua.
Có lẽ việc tự do chơi bời cũng là một lí do để cô bé cho: “Bộ đội thế là thường”. Một kiểu mạnh mẽ đến gan lì và liều lĩnh. Đầu nó lại nghĩ “có lẽ nào” và mồm nó bất giác buột ra:
- … Đó là một đứa con gái hư hỏng.
Nó cảm thấy nó phải có trách nhiệm ngăn thằng Thịnh. Phải nói cho thằng này biết. Nhưng rồi chuyện để lâu lại khiến nó chần chừ và nó cứ suy nghĩ.
Biết đâu cô bé kia không phải là đứa con gái hư hỏng. Biết đâu chuyện hôm đó là có một nguyên do chính đáng nào khác? Nó ngăn thằng Thịnh thì chắc thằng này sẽ thôi, nhưng nếu nó phá hỏng một tình bạn sắp hình thành thì sau này nó sẽ ân hận.
Còn nữa, thằng Thịnh đang có vẻ thật sự muốn làm quen với cô bé. Nếu đột ngột cho nó một gáo nước lạnh như thế nó sẽ vô cùng thất vọng.
Thế nên nó quyết định sẽ tự tìm ra sự thật. Nó sẽ điều tra cho ra nhẽ. Và nó sẽ làm một mình. Nó làm thế bởi nó cảm thấy mình phải có trách nhiệm trong chuyện này.
Ngày học thứ hai với năm đứa học sinh cá biệt. Nó đến trường trong một tâm trạng không vui vẻ gì. Mới đến cổng trường, nghe tiếng ồn ào vọng ra từ lớp học, nó đã thấy nhức đầu. Bước qua tầng hai cầu thang, nó dỏng tai vào lớp để nghe tiếng động từ trong phòng phát ra. Không khí lớp học có vẻ im lặng hơn hôm qua. Nó tiếp tục leo đến cầu thang cuối cùng và bước vào lớp. Hóa ra chưa đứa nào đến cả.
Nó cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Chắc tại hôm nay nó đến sớm hơn mọi ngày. Lớp nó ngoài những đứa trực nhật ra thì chưa ai đến. Tiếng ồn vọng ra từ các lớp bên cạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...