Vu Vơ Lớp 10
6.
Năm rưỡi là giờ tan tầm. Mọi ngả đường đông nghịt, kẹt cứng những người đổ ra từ các công sở. Nó không đi gần sát thì cô bé không thể nhận ra được. Người đông cũng khiến cô bé không để ý đến nó.
Tim nó vẫn đập thình thịch. Lần đầu tiên nó bám đuổi theo một đứa con gái, lại là một lớp trưởng. Nó cảm thấy hơi sờ sợ. Nếu cô bé phát hiện ra nó thì… Nó không dám tưởng tượng ra cảnh ấy. Chân nó đạp xe run run. Nếu đúng chiều nay 10A23 cũng lao động thì cô bé quả là một lớp trưởng tận tụy với công việc.
Thêm một ấn tượng tốt về cô bé lớp trưởng càng khiến nó nể phục hơn và cũng khiến nó run hơn. Nó không dám ngẩng mặt lên nhìn cô bé mà chỉ dán mắt vào chiếc xe. Chân vẫn đạp như cái máy.
Cô bé đã dừng lại và dắt xe lên thềm. Nó chống vội, phanh gấp. Cô bé tiến thẳng lên căn nhà ba tầng số 19 sơn xanh nhạt, băng qua hai cây hoa sữa vỉa hè. Nó chỉ ngồi im và hết sức hồi hộp chờ đợi. Mắt nó căng ra. Cô bé đã qua hai cây hoa sữa nhưng không vào nhà mà quặt trái, vẫn với dáng điệu vội vàng.
Cô bé không vào căn nhà số 19 mà dừng lại trước tấm biển phản quang xanh đề con số 21, trước cửa một quán Halflife.
Cô bé dựng xe ở đó, bước vào quán, chào xã giao một câu với bác chủ và tự nhiên ngồi xuống trước một máy, như thể đó là chuyện bình thường. Cô bé bắt đầu bật màn hình lên. Vào mạng. Và chơi.
Nó sững sờ!
Nó nhìn nữ lớp trưởng của 10A23 qua hai lớp cửa kính, có lẽ nó sắp đưa ra một kết luận, nhưng nó vội dừng lại. Nó quay xe, dắt xuống khỏi vỉa hè. Nó dắt xe sang bên kia đường và hòa mình vào dòng người thưa thớt.
Đã muộn lắm rồi, nó phải về nhà.
Lại một ngày học mới bình thường. Lớp nó sau buổi lao động cật lực đã sáng sủa lên một chút. Sàn lớp, giấy vụn, vỏ kẹo và đủ các loại rác linh tinh đỡ rất nhiều. Bàn ghế và bốn cửa sổ trông cũng sáng sủa hẳn. Nó bằng lòng với kết quả ấy, vì nó biết có cố nữa thì khả năng của lớp nó cũng không thể hơn được. Ít ra thì lớp nó cũng làm cái có thể gọi được là lao động. Cô giáo chắc cũng không yêu cầu quá cao.
Sau một ngày lao động mệt mỏi, đáng lẽ ra tất thảy mọi người trong lớp nó phải tỏ ra chán nản, uể oải mới đúng. Đến nó, chỉ điều khiển lớp bằng mồm và “chỉ tay năm ngón” thôi mà giờ cũng còn không muốn động chân động tay. Nhưng biểu hiện của lớp nó sáng hôm nay đã khiến nó phải ngạc nhiên.
Gần như cả 59 người trong lớp nó bàn tán một cách xôn xao, sôi nổi. Tiếng ồn vọng ra khiến ngay từ tầng một nó đã nghe thấy, nó còn tưởng lớp nó đánh nhau. Nhưng nó chạy lên thì không phải. Nó để ý thấy rằng hầu hết dãy lớp 10 ở tầng hai cũng đều có một sự ồn ào, huyên náo như vậy. Có chuyện gì thế nhỉ? Nó tự hỏi và càng rảo bước hơn để vào lớp.
Vừa bước vào lớp thì tiếng ồn như dội hết vào mặt nó. Cửa lớp đông nghẹt, nó phải len vào. Nó không khó khăn gì nhận ra trung tâm của mọi sự huyên náo ấy ở lớp mình. Năm đứa con trai mặt lạ hoắc đang chễm chệ ngồi trên dãy bàn đầu tiên của lớp nó. Gần như cả lớp nó đang bâu xúm lại. Tiếng nói chuyện hò hét đưa đến khiến nó nhức cả óc. Năm đứa nào thế nhỉ? Nó mới chỉ nhìn thoáng qua, nhưng phân nửa trong số năm đứa ấy có khuôn mặt không lấy gì làm hiền lành, nếu không muốn nói là dữ tướng. Một đứa có đeo khuyên ở tai: con trai mà lại đeo khuyên tai. Một đứa tóc mái nuôi dài đến sát mắt, che gần hết khuôn mặt, và đôi mắt lừ lừ. Ba đứa còn lại mặt bạnh lên, xương, trông rất ngang bướng. Một thằng cạo tóc có lẽ phải đến hai phân, vuốt keo ngược lên, để lộ những đường trắng hếu trên đỉnh đầu. Một bộ dạng khiến người ta khó có cảm tình, chưa muốn nói là đáng sợ. Năm con người ấy, khuôn mặt như vậy, lại được gắn trên mình những bộ quần áo trông qua đã thấy đắt tiền. Năm bộ cánh bằng vải “chất” với toàn độc một màu, phía dưới tà áo có hoa văn cách điệu . Nó nhìn sơ qua đã thấy được “mác” của ba hãng: “Nike”, “CK”, “GUCCI”. Và chắc chắn là hàng “độc”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...