Vu Vơ Lớp 10
5 giờ, nó kéo cả lớp xuống sân trường để làm nốt nhiệm vụ trồng cây. Đứa nào cũng mệt nên chẳng còn hơi đâu mà cãi cọ. Hơn hai chục gốc rau muống cảnh được “nguyên vẹn” cắm xuống bồn cây của trường mà không bị thằng nào vặt lá hay bứt gốc gì.
Buổi lao động kết thúc ổn thỏa lúc 5 giờ 30.
Nó vừa đi vừa thở hồng hộc vì mệt. Nó có cảm tưởng như cái cổ họng khản đặc lại bởi phải hét quá nhiều. Sau khi dọn sạch “bãi chiến trường” lớp nó bày ra, nó chỉ còn một mình. Năm chín đứa kia đã chuồn nhanh như trạch khi vừa được lệnh của nó. À mà không phải năm chín đứa, nó lững thững bước xuống cầu thang, tay cầm bản danh sách mười hai đứa bỏ buổi hôm nay không lí do. Đi hết cầu thang, nó còn phải cuốc bộ ra nhà để xe nữa. Trường vắng tanh vắng ngắt. Trời sẩm tối. Nó cảm tưởng như có mỗi mình nó thì phải. Nhưng đến nhà để xe thì hóa ra còn một người nữa. Nó đoán cũng là lớp trưởng như nó, chỉ có lớp trưởng thì mới luôn là người đến sớm nhất và về muộn nhất. Nó đạp chân chống lên và uể oải rút vé định đưa cho bác bảo vệ. Nhưng xe nó bỗng bị chặn trước bởi chiếc xe khác - chiếc xe của người kia. Với một dáng điệu vội vã, người ấy vừa dắt xe vừa gạt chân chống và vé đã cầm sẵn ở tay.
Nó giật mình – người ấy – một đứa con gái – tóc ngang vai. Áo đỏ. Đeo kính cận. Dưới ánh điện nhà xe, nó không thể nhầm được, đó chính là cô bé lớp trưởng 10A23. Tim nó đập liên hồi. Nó hồi hộp. Người mà bốn đứa nó định làm quen giờ đây ở ngay trước mặt nó. Nó không nói được câu nào. Nhưng trong trường hợp này nó không nên nói.
Cô bé lớp trưởng dắt xe vượt lên trước nó, ra khỏi nhà xe và băng qua sân trường. Nó cũng vội bước theo, sau khi trình vé xe. Nó không nên đến quá gần mặc dù rất muốn. Cô bé ấy sẽ nghi ngờ. Nó giảm tốc độ, và khoảng cách xa dần. Ba bước chân. Bốn bước chân. Năm bước chân. Nó giữ khoảng cách ấy. Cô bé ấy đột nhiên ngoảnh mặt lại nhìn nó. Cái nhìn thoáng vội. Nó đứng tim.
Một cái nhìn chớp nhoáng theo phản xạ. Nhưng rồi cô bé càng dắt xe nhanh hơn. Nó bủn rủn cả chân tay. Bước chân nó muốn phanh gấp lại, muốn đi chậm hơn một cách thật tự nhiên. Nhưng nó không thể tự nhiên được. Cô bé kia không biết có nghi ngờ gì nó không? Cô bé đã đi gần đến cổng trường. Hai chân nó ríu lại bước vội hơn. Mồ hôi nó lấm tấm trán. Tim vẫn đập liên hồi.
Cô bé đã ra khỏi cổng trường. Nó gần như lao bay cả xe lẫn người về phía ấy. Bánh xe nó nảy lên. Chân nó muốn rã ra. Đây là giờ phút quyết định của nó. Đã năm rưỡi. Trời tối. Nó phải về nhà. Cô bé kia cũng vậy. Nhưng nếu nó bám theo thì có thể nó sẽ biết được địa chỉ của “nữ tướng” A23. Và nó đã hứa giúp Thịnh “ộp”. Đây là cơ hội nghìn năm có một của nó.
Nó phanh xe ngay trước mặt cổng trường. Đường về nhà nó rẽ phải, nhưng cô bé kia – vẫn dáng điệu vội vàng lên xe rẽ trái. Nó đứng trước một sự lựa chọn.
Cô bé lớp trưởng 10A23 đi khá xa, nếu không đuổi theo sẽ không còn kịp. Bóng tối đổ xuống dần.
Nó lên xe, và đổ theo dòng người. Rẽ trái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...