Vu Vơ Lớp 10
Cầu lại về chân nó. Hải “tí” động viên:
- Không sao, mày nghĩ ra thêm phương pháp mới lại càng hay. Chắc lớp mày là “quái lớp”, chỉ phù hợp với “quái chiêu” thôi. Phương pháp thường không áp dụng được.
Dũng “quềnh” bồi thêm:
- … mà “quái chiêu” cũng chỉ có “quái nhân” mới nghĩ ra được thật.
Nó vừa kịp nhận ra thằng “quềnh” xỏ xiên mình, sẵn có quả cầu trong chân, nó phát ngay một quả vuốt má trong, nhằm thẳng mặt thằng Dũng “quềnh”.
“Đốp!” Tiếng kêu nghe giòn tan.
Dũng “quềnh” đứng sững người. Hải “tí” và Thịnh “ộp” cũng phải giật mình. Quả cầu không rơi trúng mặt Dũng “quềnh”, mà va phải mặt một bạn nữ đang đi trong sân trường.
Dũng “quềnh” không biết phải làm sao, cứ đứng như trời trồng. Cô bé ấy có đeo kính, và không đứa nào biết quả cầu đã gây ra hậu quả gì chưa. Bốn đứa run run chờ phản ứng. Nhưng chẳng có phản ứng gì đáng sợ cả. Cô bạn xấu số – rất bình tĩnh đeo mắt kính lại, nhặt quả cầu lên và đưa mắt nhìn xung quanh. Hẳn là muốn tìm chủ nhân của quả cầu. Bọn nó còn chưa kịp đùn đẩy nhau xem ai sẽ ra xin lỗi, thì Dũng “quềnh” đã tự động bước lên. Nó, Hải “tí”, Thịnh “ộp” đứng từ xa nhìn.
Cô bé nói điều gì đó rất nhanh với Dũng “quềnh”, rồi thả trôi quả cầu và đi tiếp. Dũng “quềnh” quay lại tức khắc, và đi về phía bọn nó với bộ mặt nghệt ra như người mất hồn.
- Nó bảo gì mày thế? – Thịnh “ộp” sốt sắng.
- Ừ, bảo gì có một câu rồi đi luôn hả mày? – Nó cũng chưa hết ngạc nhiên.
- Đầu tiên tao bảo xin lỗi nó. – Dũng “quềnh” kể – Rồi bọn mày biết nó nói gì không?
- Nói gì?
- Nó bảo: “Bộ đội thế là thường”.
Dũng “quềnh” nhắc lại từng từ với bộ mặt thất kinh. Thịnh “ộp” có vẻ bị “sốc”.
- “Bộ đội thế là thường” – Thằng này hỏi lại. – Con gái đấy hả mày?
Cả ba thằng nó, Thịnh “ộp”, Dũng “quềnh” đều không ngớt sửng sốt về một cô bé bình tĩnh, và “gan” đến khó tin. Chỉ riêng Hải “tí” là thông suốt từ đầu sự việc tới giờ. Hải “tí” đã không tỏ ra một chút ngạc nhiên nào cả. Hải “tí” chỉ im lặng đứng nhìn. Rồi Hải “tí” cũng lý giải cái im lặng của mình:
- Cô bé ấy là lớp trưởng A23 đấy.
- Lớp trưởng A23!? – Nó giật thót mình – Là cái người mà mày bảo tao bắn Halflife giỏi ngang mày đấy hả?
- Là nó đấy. – Hải “tí” vẫn trầm ngâm – Mà không chỉ ngang ngửa tao. Ngang ngửa cả bốn bọn mình.
Thịnh “ộp” vội nhận xét ngay:
- Đeo kính, mặc áo đỏ, tóc đổ ngang vai. Đúng như hôm trước mày tả. Trông cũng xinh ra phết!
Dũng “quềnh” đột nhiên lên tiếng:
- Tao bắt đầu thấy hay rồi đấy. Nhất định tao phải làm quen bằng được với nó. Những nữ “hào kiệt” như thế thời nay không có nhiều đâu.
- Mà nhất là nó lại còn học giỏi – Hải “tí” cũng thấy nôn nao – Làm lớp trưởng chắc chắn học giỏi – Hải “tí” như sực nhớ ra điều gì – Theo tao biết, năm ngoái nó đạt nhì học sinh giỏi toán của tỉnh.
Thịnh “ộp” cũng muốn góp lời:
- Tao thì chỉ thấy nó xinh thôi, còn cái khác không quan trọng.
- Tao – nó cũng tỏ ra muốn làm quen – rất coi trọng những đứa con gái mạnh mẽ như thế. – Nó hít mạnh – Một đứa con gái với đầy vẻ cá tính của một thằng con trai. Rất mạnh mẽ! – Nó nhấn giọng.
- Thế thì thứ tư tuần sau nhé! – Có tiếng bàn bạc.
- Ừ – Cả bọn hưởng ứng.
- Thế tên nó là gì thế? – Một thằng hỏi.
Nhưng lần này đã có câu trả lời. Hải “tí” có lẽ đã dò hỏi được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...