Vu Vơ Lớp 10
Thư tay vẫn được đưa trước mắt nó. Nó rất muốn nhắc, càng muốn quát hơn. Nhưng như thế thì chính nó lại làm mất trật tự trong giờ. Nó đành nín nhịn.
Nó không muốn gây sự với thằng ngồi bàn sau, nhưng chính thằng này lại gây sự với nó, bằng cách ném một viên giấy vào đầu một đứa bàn trên, thằng bàn trên cũng lập tức quay xuống ném một viên giấy vào đầu đứa đã gây sự với mình. Nhưng không may viên giấy bay lạc đường và lao trúng mặt đứa con gái ngồi cạnh. Một giọng nói chua loét vang lên. Thằng bàn trên quay xuống thanh minh ình. Nó nhắc nhưng không ngăn nổi hai đứa đổ lỗi cho nhau. Đứa gây sự đầu tiên cũng luôn mồm chối bay trách nhiệm của mình.
Tất cả đã đủ tạo thành một cuộc cãi vã, đủ để cho cô giáo phải dừng bài giảng lại:
- Có chuyện gì thế?
Cả lớp quay lại nhìn. Ba đứa đang cãi nhau vội dừng lại. Câu hỏi của cô không có ý trách cứ nó, nhưng khiến nó chột dạ. Nó ngồi ngay ở đó.
- Tôi hỏi có chuyện gì thế?
Ba đứa đã gây ra chuyện mặt cúi gầm. Nó hiểu cô đang giảng bài nhiệt tình và say sưa, đột nhiên bị cắt ngang bởi một chuyện không đâu, chắc chắn cô cảm thấy rất bực. Đó gần như là một sự xúc phạm.
Cả lớp im phăng phắc. Giọng nói ấm áp của cô được thay bởi một giọng lạnh lùng:
- Tôi hỏi không có ai trả lời phải không?
Vẫn là những cái mặt cúi gằm xuống. Rồi bất ngờ đứa con gái bị ném giấy vào mặt đứng phắt lên. Một giây im lặng. Rồi cũng có sự giải thích:
- Dạ thưa cô… bạn Tiến ném giấy vào mặt em! – Lời giải thích vừa có chút sợ sệt, nhưng rất rõ sự uất ức.
Cô vẫn không có một chút thay đổi nét mặt.
- À, thế ra bạn Tiến ném giấy vào mặt em.
Cô không nói thêm gì. Nhưng tự khắc đứa con trai bàn trên – tên Tiến cũng phải tự đứng dậy:
- Dạ thưa cô… em… ném nhầm ạ. Đáng lẽ em định ném bạn Phúc…
Lớp rúc rích cười. Cô chưa nói gì, Phúc đã vội đứng dậy và giải thích ngay:
- Dạ… em chỉ định đùa bạn một tí thôi ạ. Suốt từ đầu giờ bạn ấy cứ viết thư trêu em, cho nên…
Phúc không dám nói tiếp nữa. Dù gì thì nó cũng có lỗi, cũng là một phần nguyên nhân của sự việc này; cho nên bây giờ nó càng thanh minh thì tội sẽ càng nặng hơn. Hai đứa kia cũng vậy. Không ai dám nói thêm gì. Cô giáo cũng vẫn im lặng. Sự im lặng đáng sợ.
Đã hết giờ. Trống đánh lên ba tiếng giòn giã. Một loạt tiếng hò reo từ khắp trường. Đã là giờ ra chơi. Ồn ào, huyên náo ở tất cả các lớp học, trừ lớp nó.
Sự nhộn nhịp của giờ nghỉ không xóa được không khí căng thẳng. Không ai dám nói, cũng không dám thể hiện thái độ vui mừng gì. Cuối cùng cô cũng lên tiếng:
- Hóa ra là các anh chị ngồi không nghe giảng mà viết thư cho nhau phải không – Giọng cô lạnh băng – Chắc là các anh chị giỏi quá rồi, không cần tôi phải dạy nữa chứ gì? Được! Nếu thấy không cần thì cứ xin nhà trường bỏ môn văn của tôi đi, tôi càng nhàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...