Vu Vơ Lớp 10

1.
Nó rảo bước băng qua con đường nhựa cắm biển chỉ dẫn “phố Tô Hiệu”. Tiếng ồn vọng lại đã nghe rất rõ. Tim nó đập nhanh hơn, nó xốc lại cổ áo và xắn tay áo lên đến khuỷu. Lấy bộ dạng nghiêm trang nhất, nó bước qua cánh cổng ngôi trường mang tên nhà bác học Lê Quý Đôn – ngôi trường cấp III mà nó sẽ học và gắn bó trong suốt ba năm tới. Nó đeo lại cặp, chiếc cặp chỉ có một quyển vở và một chiếc bút, nhưng nó cảm thấy nặng hơn. Lập tức một thứ tiếng ồn huyên náo đến chói tai dội vào mặt nó. Tiếng ồn của ngày khai giảng.
- Ê! Hải “cối”! - Một bàn tay đập vào vai nó.
Nó lập tức quay mặt lại về phía trái – không có ai. Lạ nhỉ? Nó quay về phía phải và đầu nó đập ngay vào một cái đầu khác.
- Ái dùi ui! - Cả hai cái đầu cùng kêu lên.
Nó reo lên trong tiếng rên:

- À! Thằng Thịnh “ộp”, mày vẫn bộp chộp như hồi lớp 9! Chả khác tí nào!
- Ừ – Thằng Thịnh “ộp” nhăn nhở cười – Khỏe chứ?
- Khỏe cái con ếch ộp nhà mày! Mới đầu năm mà đã bị cộc đầu, dễ mà “dông” cả năm lắm. Thế nào, mày học lớp 10A bao nhiêu?
- Cùng lớp với mày.
- Mày biết tao học 10A bao nhiêu mà “thấy sang bắt quàng làm họ”? – Nó lên giọng đàn anh.

- Thì mày học 10A30 chứ đâu? Trên đời này có gì mà tao không biết – Thịnh “ộp” còn lên mặt hơn, cười tinh quái.
- Mày xem thông báo xếp lớp rồi chứ gì? - Nó nguýt.
- Thôi tao ra đây một lát - Thằng Thịnh vừa nói vừa biến mất trong đám học sinh đông nghẹt sân trường.
Nó đứng ngó lơ vơ một lát rồi lại đi tìm thằng Thịnh ộp để bắt nạt. Nó kiễng chân xoay đủ một vòng thêm lần nữa: toàn những khuôn mặt lạ hoắc. Nó không biết nên đi đâu để tìm nhưng cũng cứ đi.
Bỗng có tiếng loa vọng từ tầng hai của một dãy nhà vang khắp toàn trường:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui