Vũ Trụ Huyền Kỳ

"Lần này nhất định phải thành công!".

Trần Phàm âm thầm tự nhủ, hôm nay đã bước sang ngày thứ tám, thời gian qua hắn không biết đã cố gắng dẫn khí ly thể bao nhiêu lần, cứ mỗi lần thất bại, kinh mạch cùng cơ thể cứ liên tục bị tổn thương, rồi lại liên tục được chữa trị, cái này vô hình chung đã rèn luyện luôn cả nhục thân cùng kinh mạch của hắn, hiện nay kinh mạch của Trần Phàm đã chắc chắn tới một trình độ khó có thể tưởng tượng được, sau này thậm chí có thể chịu được cả chân khí có phẩm chất cao hơn công kích mà không hề hấn gì.

Cánh tay vung lên, Trần Phàm lại tiếp tục xuất ra một chỉ, lần này tập trung cao độ hơn trước, nội lực được áp súc tới mức cực hạn rồi bất ngờ giải phóng ra mãnh liệt.

Phanh!

Một đạo âm thanh bén nhọn vang lên, chỉ thấy từ ngón tay của Trần Phàm lao vút ra một thứ tựa như sương khói, tuy mờ ảo nhưng lại rất rõ ràng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, dùng ý lực sẽ cảm nhận được lực lượng kinh khủng tỏa ta từ đó.

Vách tường cứng rắn lập tức bị đục ra một lỗ thủng to bằng nắm đấm, nứt toác ở xung quanh, phải biết chỗ này được dựng xây bằng vật liệu vô cùng kiên cố, e là vương khí bình thường cũng không thể để lại một vết xước trên này, vậy mà luồng khí kia chỉ phóng ra một cái đa đục thủng được vách tường.

"Đây chính là chân khí sao? Ha ha...ta cuối cùng cũng đã thành công rồi!".

Chỉ có trải qua khó khăn gian khổ mới biết được thành quả giá trị thế nào, Trần Phàm giờ phút này trong lòng vô cùng phấn khởi, ngửa mặt lên trời cười lên đầy sảng khoái, tựa như một nhà toán học mới giải xong bài toán hóc búa của thế kỷ. Người khác có thể bĩu môi bảo hắn khoa trương, chân khí cảnh chứ đâu có gì ghê gớm, nhưng đối với Trần Phàm mà nói, mỗi một đại cảnh giới sau khi đột phá đều sẽ phát sinh biến hóa lệch đất nghiêng trời.


Tách tách tách!

Giống như là tức nước vỡ bờ, thân thể của Trần Phàm khẽ rung lên một cái, khi tế bào thứ một vạn được thức tỉnh thành công, các tế bào khác của hắn cũng theo đó mà ầm ầm thức tỉnh, từng cái rồi lại từng cái thi nhau ngọc hóa, tế bào thứ một vạn chẳng khác nào cái chìa khóa mở ra một phản ứng dây chuyền, bích chướng một khi bị vỡ, năng lượng được tích súc trước đó sẽ ồ ạt tuôn ra.

10000...11000...13000...vẫn chưa hề có dầu hiệu dừng lại...

Thẳng đến khi tế bào thứ hai vạn được thức tỉnh, cơ thể của Trần Phàm lúc này mới bình thường trở lại, nhưng nếu có người ngoài nhìn vào bây giờ sẽ thấy hắn đã khác trước không ít.

Trần Phàm từ từ đứng dậy, vẫn là nét mặt khi xưa, khuôn mặt cứng cỏi mà không hề thô thiển, thân hình cao lớn mà chẳng phải thất phu, khóe miệng vẫn mang theo sắc thái tựa tiếu phi tiếu, nhưng mà ánh mắt đã tinh anh hơn rất nhiều lúc trước, tựa như hai vì tinh tú, khí tức sung mãn, doanh mà không tràn, da thịt như sắt, rắn mà không thô, hô hấp như rồng, uy mà không lộ, cả người lan tỏa ra một thứ sức mạnh cao thâm mạt trắc.

"Tấn cấp lên chân khí, kích hoạt hình thái tiếp theo của Đại Vũ Trụ Thuật, Vũ Trụ Dung Lô!".

"Hử?".

Trần Phàm đang nhắm mắt cảm nhận cơ thể của mình biến hóa, đột nhiên mở ra hai mắt, trong đầu lại nhiều hơn một đoạn thông tin, không ngờ lại là một hình thái mới của Đại Vũ Trụ Thuật, hắn lập tức tinh tế tìm hiểu một phen, tâm thần khẽ động, ý lực chìm vào trong cơ thể, chỉ thấy lúc này trong đan điền của mình đang trôi nổi một thứ vô cùng kỳ lạ, hóa ra là một cái dung lô (lò luyện).


Dung lô có kích thước rất bé, chỉ lớn bằng ngón tay, toàn thân một màu ám kim lấp lánh, nhưng hình dáng lại giản dị tới cực điểm, không có hoa văn điêu khắc, càng không có rồng bay phượng múa gì bám ở ngoài cả, hoàn toàn là một cái lò luyện trơn nhẵn, giống đỉnh mà không phải đỉnh, còn không đẹp bằng cái đỉnh đồng đặt trong phòng này.

Nhưng mà quanh nó tỏa ra một thứ khí tức vô cùng đáng sợ, huyền ảo mà thâm thúy, cùng với Trần Phàm hòa chung một nhịp, tựa như một bộ phận trong cơ thể hắn, tuy hai mà là một, không thể tách rời.

Vũ Trụ Dung Lô, trong truyền thuyết chính là có thể luyện hóa cả vũ trụ, đến vũ trụ bao la còn có thể đem ra luyện hóa, vậy thì còn thứ gì không thể thu được, có thứ gì có thể cưỡng lại được, vạn vật hút vào giống như trăm sông đổ về biển, hóa thành thứ năng lượng tinh thuần nhất, thôn phệ càng nhiều thứ, uy lực lại càng thêm kinh khủng.

"Cái này gọi là Vũ Trụ Dung Lô sao?".

Trần Phàm âm thầm suy nghĩ, đột nhiên ý niệm khẽ động, cái lò luyện nhỏ bé lập tức hiện ra trên bàn tay, xoay xoay chầm chậm, lơ lửng mà mờ mịt, hắn đưa ngón tay khẽ đụng một cái, phát hiện hóa ra lại chính là do chân khí của mình tạo thành, tựa như sương khói, cổ lão mà cực kỳ tang thương.

Theo như tin tức nhận được từ não hải, trạng thái hiện tại của Vũ Trụ Dung Lô mới chỉ là hình thức sơ khai nhất, tuy nhiên năng lực cũng đã vô cùng đáng sợ, đó chính là Trần Phàm có thể sử dụng nó để thôn phệ nguyên khí của sinh linh.

Con người hấp thu linh khí trong thiên địa, chuyển hóa thành chân khí. yêu thú hoặc linh thú ăn linh dược cũng chuyển hóa thành yêu lực, linh lực...mỗi một chủng tộc đù cường đại hay yếu đuối đều có cho mình một lực lượng như thế, và những cái này đều được gọi chung là nguyên khí của sinh linh vạn vật, cũng là cội nguồn sức mạnh của hết thảy muôn loài.


Chỗ đáng sợ khi tu luyện Vũ Trụ Dung Lô chính là ở đây, con người vốn dĩ không thể hấp thu yêu khí, hay bất cứ thứ chủng loại nguyên khí nào khác không phải của nhân tộc, mà cái dung lô này lại có thể thôn phệ mọi loại nguyên khí rồi từ đó chuyển hóa thành thứ khí tinh thuần nhất đến tăng cường tu vi.

"Chỉ bé bằng đầu ngón tay đã có năng lực như thế, không biết sau khi trở nên lớn hơn sẽ có sức mạnh thế nào nhỉ?".

Trần Phàm lẩm bẩm nói, có thể sau này hắn sẽ tìm một con yêu thú để thử nghiệm xem sao...

"Hửm?".

Đột nhiên, Trần Phàm cảm thấy vong ngã chủng trong đầu mình hình như vừa có động tĩnh, nó mới rung nhẹ lên một cái, hắn không khỏi nhíu mày, lại tập trung ý lực tĩnh tâm quan sát thứ hạt giống kỳ lạ này.

Chỉ thấy vong ngã chủng của mình hiện tại đã lớn hơn lúc trước một chút, ban đầu khi vừa mới xuất hiện, nó chỉ là một cái chấm nhỏ bé bằng hạt đậu, tỏa ra kim quang khi mờ khi tỏ. Thứ này thời gian qua đã cắn nuốt không biết bao nhiêu cảm xúc của hắn, vô số đau đớn mà hắn lẽ ra phải chịu đều như không còn tồn tại, Trần Phàm âm thầm cảm kích nếu như không có cái hạt giống này e rằng mình cũng không thể dễ dàng phát triển được tới tình trạng hư bây giờ. Hiện tại có vẻ như nó đã lớn bằng hạt táo, ánh sáng cũng càng trở nên lấp lánh hơn, kỳ dị hơn.

Tuy nhiên vong ngã chủng chỉ khẽ rung lên một cái sau đó cũng không còn phản ứng gì nữa.

"Hệ thống, đây là có chuyện gì?".


Không biết hỏi ai khác Trần Phàm chỉ có thể đi hỏi cái hệ thống này.

"Đây là dấu hiệu khi vong ngã chủng sắp sửa tiến giai lên hình thái mới, ký chủ nên cũng nên chuẩn bị tâm lý đi là vừa".

Hệ thống nhàn nhạt đáp.

"Chuẩn bị tâm lý...ý ngươi là sao?".

"Bởi khi thứ này lột xác ký chủ sẽ phải chịu một chút khổ sở đấy".

Nếu như hệ thống có hình thể thì lúc này người ta có thể thấy trên mặt nó hiện ra một tia tiếu dung nham hiểm.

"Hừ! Gian khổ càng nhiều thì thành quả càng cao, nghe ngươi nói vậy ngược lại khiến ta có chút mong chờ".

Trần Phàm nhếch mép cười một cái, bộ dạng không thèm quan tâm, lời hắn nói là thật, vong ngã chủng ẩn chứa sức mạnh tâm linh vô cùng huyền bí, ở giai đoạn đầu có thể cắn nuốt tất cả cảm xúc của chủ thể, theo như Trần Phàm được biết, sau khi tiến hóa lên có thể thoải mái điều khiển được hết thảy cảm xúc của mình, thậm chí còn chi phối được mọi cảm xúc của người khác.

Sau đó Trần Phàm đã gạt chuyện này sang một bên, chắp tay lẳng lặng đi tới cái lỗ thủng khi nãy mình vừa tạo, nhìn ngắm một lát, thần sắc không khỏi hài lòng, mặc dù chỉ là chân khí sơ kỳ nhưng uy lực một kích vừa nãy cũng đã vượt ra khỏi phạm trù mà cao thủ chân khí có thể làm rồi, hơn nữa đây mới chỉ là kích tùy tiện mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận