Trần Phàm cũng không có quá vội vàng, thứ nhất bản thân hắn vẫn còn giữ được tỉnh táo, thứ hai là người ta dù sao cũng là con gái nhà lành, thuần khuê ngọc nữ, trong sáng ngây thơ, lại là dành cho hắn một thứ tình cảm chân tâm thật ý, đối với người như thế hắn làm sao có thể hùng hổ cho được.
Ít nhất thì bước đầu tiên là không nên hùng hổ!
Đặt lên trán nàng một nụ hôn, sau đó là cặp mắt...Trần Phàm nhẹ nhàng hôn lên khắp khuôn mặt nàng, cuối cùng mới là cái miệng nhỏ nhắn như anh đào.
Trần Thu Nguyệt khẽ rùng mình một cái, cảm giác giống như có luồng điện chạy khắp cơ thể, rồi sau đó cũng là vụng về đáp lại, cánh tay như liễu vòng qua cổ hắn, hai người cứ thế quấn chặt lấy nhau bước vào triền miên.
Theo nhiệt độ dần dần tăng lên, hai thân ảnh cũng bắt đầu cuồng mãnh dần dần, lăn qua lăn lại, trên dưới luân phiên, Trần Phàm như ngấu nghiến lấy đôi môi đỏ mọng quyến rũ kia, lưỡi hắn khéo léo khẽ tách mở hàm răng trắng của nàng, linh hoạt luồn vào bên trong, quyện lấy đầu lưỡi đối phương, tham lam hút lấy thứ nước miếng ngọt lịm tựa như mỹ vị ấy, hắn hôn cực kỳ nồng nhiệt, đến mức Trần Thu Nguyệt phải hơi khẽ đẩy ra, há miệng thở dốc hớp lấy từng ngụm không khí, rồi sau đó lại lóng ngóng vụng về mà đón lấy nụ hôn mãnh liệt tiếp theo của hắn.
Trần Phàm mặc dù là lần đầu tiên làm chuyện này, nhưng bởi vì kiếp trước bản thân cũng đã từng tham khảo qua một số tác phẩm của đất nước mặt trời mọc (khụ khụ...ý ta là thể loại tâm lý tình cảm ấy), cho nên hiện tại cũng có chút kinh nghiệm đem ra dùng.
Hôn thật lâu trên gương mặt của nàng, hắn mới dần dần trườn xuống phía dưới, hưởng thụ lấy cái cổ trắng ngần, hai bàn tay tràn đầy xâm lược tính bắt đầu di động đến khắp các nơi trên thân thể Trần Thu Nguyệt, trước đó còn là tử tế khám phá từ qua lớp áo, về sau mạnh bạo tiến hẳn vào bên trong, sau đó thì lại tập trung tại vùng đồi núi đẫy đà của nàng, lúc này cả khuôn mặt của hắn đã tham lam vùi vào trong đôi ngọc phong ấy, hai bàn tay vòng ra phía sau lưng nàng, sự mềm mại kết hợp với mùi hương trên cơ thể đối phương khiến cho hắn có một loại xúc cảm muốn thăng hoa mãnh liệt.
"Ưm...Phàm ca ca!".
Trần Thu Nguyệt quằn quại, bàn tay búp măng không ngừng vò lấy đầu tóc của hắn, hai mắt nhắm nghiền, đê mê cảm thụ, thi thoảng lại rên lên vài đạo thanh âm đầy khiêu khích, nàng bây giờ cũng đã là một thiếu nữ tuổi đôi mươi, không phải là bé nhỏ gì nữa, dục vọng sinh lý sớm đã hình thành từ lâu rồi, bây giờ lại được cùng đúng người mình thương ngày đêm trông ngóng hảo hảo vui sướng, sâu trong linh hồn cũng có một loại cảm giác thần tiên mà mình chưa bao giờ được trải nghiệm.
Y phục giờ phút này đã trở thành một thứ gì đó vô cùng vướng víu, Trần Phàm với thao tác nhẹ nhàng và nhanh chóng đã bỏ đi lớp che chắn ngoài cùng của nàng, rất nhanh lúc này trên người Trần Thu Nguyệt chỉ còn lại hai miếng nội y nửa kín nửa hở, phô ra lớp da thịt trắng nõn không tì vết, vì xấu hổ mà nàng hơi uốn éo người một cái, cả khuôn mặt cũng đã đỏ lựng lên vì thẹn, tư thái này bày ra trước mắt đúng là dụ người vô cùng.
"Nguyệt nhi, nàng thật đẹp!".
Trần Phàm hít một hơi thật sâu cảm thán nói.
"Sư huynh...huynh...có...có thích muội không?".
Trần Thu Nguyệt hơi mím môi, khẽ quay đầu sang chỗ khác ngập ngừng hỏi, sắc mặt của nàng hiện tại phi thường phức tạp, chính nàng cũng không hiểu sao bản thân mình lại đột nhiên hỏi một câu như thế.
Chợt như là nghĩ ra điều gì đó, nàng vội vã xua tay nói:
"Huynh đừng hiểu lầm, không phải là muội không tin huynh đâu, chỉ là muội...muội..."
Trần Phàm nghe nàng nói cũng là hơi khựng lại trong chốc lát, nhíu mày nhìn lấy đối phương, nhưng ngay sau đó hắn liền mỉm cười nói:
"Ta hiểu rồi, thiếu nữ hình ai mà chẳng thích nghe câu này".
"Có phải nàng trong lòng nàng đang có khúc mắc, vì sao đột nhiên đêm nay ta lại hành xử bất ngờ như vậy đúng không?".
Trần Thu Nguyệt không nói gì, hiển nhiên thừa nhận Trần Phàm đã nói trúng trong nội tâm của mình. Đúng vậy, mặc dù nàng đối việc này là mười phần đón nhận, nhưng nó không khỏi đến cũng quá nhanh đi, khiến cho nàng tâm lý còn chưa có kịp chuẩn bị gì hết.
Đơn giản vì trước đây Trần Phàm đối với nàng thái độ là không yêu chẳng ghét, có lúc cũng quan tâm nhưng lại chưa đến mức yêu, khiến cho trong nội tâm Trần Thu Nguyệt có chút cho rằng bản thân là tự mình đa tình, mà đến đêm nay lại đột ngột đối xử với nàng như thế, niềm vui đến quá bất ngờ khiến cho đầu óc nàng choáng váng mơ hồ, bởi vậy trong lúc nhất thời có chút khó mà tiếp thu nổi.
Trầm ngâm một lát Trần Phàm lấy tấm chăn ra đắp lên người nàng, lúc này mới là ôn tồn giải thích:
"Thực ra trước đây ta cũng chỉ là một gã nam nhân bình thường mà thôi, cũng có yêu, có hận. Nhưng từ khi nhận được lần cơ duyên đó con đường trước mặt đã hoàn toàn thay đổi, hết thảy đều là vì một bộ công pháp".
"Công pháp?".
"Đúng, tu luyện nó trước khi đột phá đến cảnh giới nhất định ta sẽ không thể có tình cảm với bất cứ ai, bất quá bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi, ta lại có thể trở về với con người vốn có trước đây của mình".
"Nói như vậy...trước đây huynh cũng không phải là không có chút tình cảm nào với muội?".
"Ngốc ạ, ta cũng rất thích muội, trước đây đã vậy, bây giờ lại càng yêu thích hơn".
Trần Phàm ghé sát tai nàng phả vào những lời như rót mật vào đó.
Nghe được những lời ấy, Trần Thu Nguyệt cả khuôn mặt đỏ bừng kéo tới tận mang tai, lan tràn xuống hết cổ, nhưng bờ khôi khẽ mím lại nở ra một nụ cười hạnh phúc vô cùng, cái này không phải ngượng ngùng mà là vì quá hạnh phúc nên mới đỏ mặt.
"Còn có một chuyện này, ta nghĩ cũng nên nói cho muội biết".
Trần Phàm suy tư một lát rồi nói.
"Huynh cứ nói đi".
"Thực ra ta và Lâm Phi Yến trước đây cũng đã có hẹn ước, nàng ấy đối với ta...Haiz! Mà thôi. Bất quá nếu nàng không thích ta tuyệt đối không ép, Trần Phàm ta thích nữ nhân đến với mình phải là hoàn toàn tự nguyện".
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, nếu Trần Thu Nguyệt muốn hắn chỉ chung tình với một mình nàng vậy coi như chuyện tối hôm nay chưa hề phát sinh, Trần Phàm thừa nhận mình là một tên đa tình nhưng tuyệt đối không phải là một gã sở khanh, đối với bất kỳ nữ nhân nào của mình cũng đều sẽ yêu thương hết mực, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là nữ nhân đó cũng phải yêu thương hết thảy con người của hắn mới được.
"Là chuyện này sao?".
Trần Thu Nguyệt lúc đầu có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Trần Phàm lại ở trong hoàn cảnh thế này nói với mình chuyện đó, phải biết nữ nhân trước nay có ai lại thích nghe nam nhân khi ở ngay bên cạnh mình lại nhắc tới người khác bao giờ.
Nhưng ngay sau nàng bỗng nhiên nở một nụ cười, khẽ xoay người lại đối với hắn rồi nói:
"Muội biết, người như huynh sau này làm sao có thể chỉ có một nữ nhân bên cạnh được, muội cũng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn độc chiếm huynh làm của riêng. Về chuyện mà huynh nói...thực ra đêm hôm đó hai người ở Uyên Ương Kiều muội đã nhìn thấy rồi. Muội và Yến tỷ ngày xưa vốn đã thân nhau như hai chị em, nếu có một ngày muội và tỷ ấy cùng hầu hạ huynh vậy muội cũng sẽ rất vui lòng, huynh không cần phải lo nghĩ gì đâu, cảm ơn huynh vì đã thành thật nói ra chuyện này với muội".
"Muội yêu huynh".
Trần Thu Nguyệt nói xong lại là đỏ mặt cúi thấp xuống.
"Số ta thật may mắn khi có được một người như nàng bên cạnh".
Trần Phàm thần sắc cảm động, lấy tay khẽ nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên, bốn mắt nhìn nhau chan chứa tình cảm, sau đó thì khỏi nói cũng biết là một nụ hôn cháy bỏng thế nào.
Hai người quấn lấy nhau ngấu nghiến một hồi...
Giờ phút này có lẽ đã không còn gì có thể ngăn cản bọn họ được nữa, Trần Phàm cũng nhanh chóng trút bỏ đi bộ y phục trên người, cái miệng vẫn không quên dính sát lấy đôi môi Trần Thu Nguyệt, mà lúc này bàn tay đã bắt đầu luồn ra phía sau, ý đồ tháo đi những nút thắt cuối cùng còn đang hiện diện cản trở công việc của mình.
Một sợi, hai sợi, ba sợi dây nhỏ được hắn từ từ rút ra, nương theo đó hai mảnh vải che thân cuối cùng của nàng cũng nhẹ nhàng trượt xuống, để lộ ra một thân hình trắng muốt trần truồng, nõn nà như ngọc, quá thẹn thùng Trần Thu Nguyệt theo bản năng vội lấy tay che đi phần ngực trên, sắc mặt đỏ bừng, đôi chân thon thả khép hờ lại, đường cong hoàn mỹ, vũ mị tới mê người.
"Cho ta ngắm nhìn cơ thể muội nào".
Trần Phàm nuốt ngụm nước miếng nói, bàn tay khẽ nắm lấy cánh tay đang che đi đôi ngọc thố của nàng mà gỡ ra, nữ nhân này bình thường trong sáng ngây thơ, nhưng cũng chính vì thế mà trong lúc vô tình lại quá mức câu dẫn người, bộ không biết nàng như thế này càng che dấu lại càng lộ ra vẻ khiêu khích hắn hay sao?
"Sư huynh...đừng...đừng nhìn chằm chằm như thế...muội ngại".
Trần Thu Nguyệt khuôn mặt hiện tại đã đỏ như táo chín, bất quá miệng thì nói vậy nhưng cánh tay cũng đang dần dần nới lỏng ra.
"Ngoan nào, ta là nam nhân của nàng, có gì mà phải ngại, với lại chẳng phải ta cũng đã cho muội nhìn hết rồi hay sao?".
Trần Phàm kiên nhẫn giảng giải.
"Gì...gì chứ...muội...muội làm gì thấy cài gì đâu".
Trần Thu Nguyệt nghe nói như vậy khẽ giật mình một cái, theo phản xạ vội vàng lấy tay che đi mặt, nào ngờ che trên thì hở dưới, hai trái đào tiên trắng nõn không được phòng thủ lấp ló hiện ra, căng mọng đầy sức sống, điểm xuyến bên trên đôi hạt nhũ hoa hồng hồng, cảnh tượng đúng là khiến cho người ta xịt máu mũi.
Mà Trần Phàm lúc này cũng liền thuận thế nằm lấy cánh tay nàng kéo hẳn ra, thoải mái nhìn ngắm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn được nhìn ngắm một cách trực tiếp thế này, dẫn đến hơi có chút thất thần một lát, chậc chậc...không lớn không nhỏ, cân đối mười phần, quả thật là một bức tranh tuyệt sắc thiên nhiên.
Trần Thu Nguyệt hai mắt nhắm tịt, bờ môi mím chặt lấy, xấu hổ không biết để đâu cho hết, trong lòng không ngừng tự nhủ liên tục "mình là nữ nhân của hắn", "hết thảy của mình cũng là của hắn", "cho hắn xem cũng là chuyện bình thường mà thôi"...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...