“Coong … coong… coong…” . Chuông vang báo thức của học viện vang lên, lần này dài gấp đôi mọi khi.
Bởi vì, là ngày nhập học đầu tiên của tân sinh.
Không khí trong Hồn hoàn phân viện khẩn trương, nhộn nhịp vô cùng, trái ngược với Ma pháp phân viện cùng Vũ kĩ phân viện.
Tân sinh kẻ nào cũng diện những bộ trang phục đẹp đẽ, gọn gàng nhất. Mặt mày hớn hở nhưng không kém lo lắng. Bắt đầu từ hôm nay, những ngày nghỉ của bọn chúng đã kết thúc. Kẻ nào cũng phải cố gắngvì tương lai của bản thân rồi.
7 giờ sáng. Phòng học của Hồn hoàn phân viện.
Nam hai dãy, nữ một dãy ngồi ngay ngắn đợi các đạo sư tới.
Từ cửa lớp, thân hình A Đạt đạo sư xuất hiện, tiến thẳng tới vị trí Đạo sư bên trên. Hắn đứng nhìn xuống đám tân sinh nhưng trong lòng cũng hết sức hồi hộp không như trước đây dù đã trải qua việc làm đạo sư không ít lần.
“Chào đạo sư. Ngài khỏe.” Hai trăm ba mươi cái miệng đồng thời mở ra.
“Các học viên khỏe. Mọi người ngồi xuống đi.” A Đạt mỉm cười gật đầu.
Đợi các tân sinh ổn định vị trí, A Đạt cũng ngồi lại chỗ của hắn. Không khí trong phòng im phăng phắc.
A Đạt bắt đầu mở miệng:
“Chính thức từ hôm nay, chào mừng các ngươi gia nhập Hồn hoàn phân viện. Điều đầu tiên ta chúc các ngươi sẽ có những thành tựu bất khả hạn lượng trong tương lai, như Hồn Thiên Đế Đại Trưởng Lão.”
Nhắc đến Hồn Thiên Đế, đám tân sinh lộ ra nét mặt sùng kính. Cảnh tượng hắn trong nháy mắt đánh bại Độ Kiền Võ Thánh dường như lại hiện ra. Cường giả luôn được sùng kính.
“Những gì chung quy thì hai vị đạo sư đã nói qua rồi. Hôm nay, ta sẽ bắt đầu dạy các ngươi những điều cơ bản nhất. Tuy cơ bản nhưng lại là trụ cột không gì thay đổi được, các ngươi hãy chú ý và ghi nhớ biết chưa?”
“Vâng, Đạo sư.”
“Hồn hoàn là gì? Đó chính là điểm khác biệt nhất của chúng ta với các phân viện khác. Cũng là điểm để nhận biết chức nghiệp của chúng ta. Chắc chắn các ngươi hầu hết không biết trên thế gian tồn tại Hồn hoàn chức nghiệp, bởi vì số lượng Hồn hoàn sĩ so với hai chức nghiệp kia ít hơn quá nhiều.”
Nhìn đám tân sinh chăm chú, A Đạt hài lòng nói tiếp:
“ Như Vũ kĩ, chú trọng tu luyện công pháp cùng sức mạnh cơ thể là chính, ma pháp thì tu luyện pháp thuật, mượn uy lực các thuộc tính. Nhưng Hồn hoàn của chúng ta lại không như vậy. Vậy khác nhau ở điểm nào ???”
“Đó là chúng ta không chuyên tu vũ kỹ, công pháp hay thuộc tính gì.”
“Vậy chúng ta sẽ tu luyện cái gì thưa đạo sư? Nếu không thì chúng ta làm sao chống lại ma pháp hay vũ kĩ?” Có tân sinh không nhịn được cất tiếng hỏi. Điều này cũng là ý nghĩ chung của hầu hết người khác.
“Hỏi chính xác. Đó cũng là điểm chúng ta khác biệt lớn nhất với các viện khác. Chúng ta tu Hồn hoàn, vậy là đủ rồi. Ngay cả Hồn Thiên Đế Đại Trưởng Lão cũng không như các ngươi nghĩ, ngài cũng chỉ chuyên tu mình Hồn hoàn mà thôi.”
“Bắt đầu phải nói, Hồn hoàn là gì. Các ngươi hãy nhìn đây.” Nói xong, A Đạt đứng dậy, dưới chân hắn liền xuất hiện bốn viên cầu nhỏ sau đó từ từ bay lên, xoay quanh người hắn. Khá giống với Hồn Thiên Đế, chỉ khác về số lượng và màu sắc.
Bốn màu : Hai vàng, hai xám.
“Đây chính là Hồn hoàn của ta.” A Đạt mỉm cười chỉ vào bốn viên cầu giới thiệu.
“Vậy Hồn hoàn ở đâu mà có? Đơn giản thôi, săn giết ma thú hoặc cướp đoạt của người khác bằng cách giết họ. Nói thì dễ nhưng không hề dễ. Ai sẽ đứng im cho các ngươi giết? Trừ khi bọ bị đần độn. Hơn nữa các ngươi có thể giết được người ta chứng tỏ hồn hoàn người ta không bằng các ngươi, vậy cướp để làm gì?
Tốt nhất là săn giết ma thú.”
“Hồn hoàn theo như lời của Hồn Thiên Đế Đại Trưởng Lão thì có sáu màu, có thể hơn nhưng ta chưa được chứng kiến. Nâu, Kim, Xám, Bạc, Tím, Lam .
Vậy màu sắc có ý nghĩa gì, các ngươi có tò mò không???”
Học viên chăm chú gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
“Màu sắc chính là biểu thị cho độ tuổi của yêu thú.
Nâu: Dưới năm mươi năm.
Kim: Từ năm mươi đến một trăm năm mươi năm.
Xám: Từ một trăm năm mươi đến ba trăm năm.
Bạc: Từ ba trăm đến năm trăm năm.
Tím: Từ năm trăm đến một ngàn năm.
Lam: Từ một ngàn đến năm ngàn năm.
Giết yêu thú sẽ xuất hiện hồn hoàn, dựa vào đó biết được tuổi của yêu thú. Hoặc đơn giản hơn, chốc nữa các ngươi sẽ được phát sách giáo khoa từ điển yêu thú. Hãy đọc qua những cách để phân biệt số tuổi của yêu thú mà không cần phải giết chúng.” A Đạt ngừng lại, nhìn học viên.
“Như vậy Hồn hoàn của đạo sư là hai cái dưới trăm năm mươi năm, hai cái dưới ba trăm năm?” Có tên thốt lên.
A Đạt gật đầu, ý tán thành.
“Vậy còn màu đen có phải là Hồn hoàn chỉ có vài tháng không Đạo sư?” Tên vừa nãy lại tiếp tục hỏi.
“Màu đen? Ta chưa từng nghe nói tới. Hơn nữa yêu thú dưới hai mươi năm sẽ không thể tạo ra Hồn hoàn.” A Đạt lắc đầu.
“Nhưng ta thấy có người có Hồn hoàn màu đen mà.” Tên tân sinh nhìn A Đạt nghi hoặc, đoạn liếc sang nhìn Vũ Tôn.
Nhiều kẻ khác cũng xôn xao đồng ý. Rõ ràng chúng từng thấy Vũ Tôn không ít lần triệu hồi ra Hồn hoàn trong khi chiến đấu.
A Đạt nhìn ánh mắt tân sinh hiểu bọn chúng muốn nói tới Vũ Tôn. Hắn cũng quy sang nhìn Vũ Tôn nghi hoặc nhưng trong lòng không để ý nhiều lắm. Có thể đấy là pháp bải gì đó mà thôi.
Vũ Tôn bất đắc dĩ lắc đầu, gọi ra Hồn hoàn. Hồn hoàn đen chưa từng xuất hiện trong lịch sử, hắn cũng không có ý giấu diếm. Sau này thế nào cũng phải dùng nó không ít lần. A Đạt thì làm sao mà biết được, ngay cả Hồn Thiên Đế còn không có tư cách biết đến Hồn hoàn màu đen. Hồn tổ Xích Huyết Hoàng cũng bó tay nói gì bọn họ. Nhưng Vũ Tôn tin chắc Hồn hoàn hắc sắc của hắn tuyệt đối cao hơn ngàn năm. Hắn không biết nói làm sao, nhưng dự cảm cho hắn biết là như vậy.
Khii Hồn hoàn đen nháy vừa xuất hiện, quang cảnh trong căn phòng dường như ảm đạm, tối hơn trước. Bốn viên Hồn hoàn của A Đạt khẽ rung lên như đang run rẩy sợ hãi.
A Đạt ánh mắt ngốc trệ, lồi ra ngoài nhìn hắc Hồn hoàn chăm chú.
Hắn biết, viên cầu màu đen kia tuyệt đối là Hồn hoàn không thể nhầm lẫn đi đâu được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...