Chương 31: Vũ gia từ hôn.
“Haha, các ngươi đã bao giờ nghe thấy nhà trai bị nhà gái từ bỏ hôn sự bao giờ chưa?” . Một tên Trưởng lão Vũ gia vốn không thân thích gì Vũ Thiếu Dương mà theo phe của Vũ Thanh châm biếm.
“Chuyện này đúng là thiên đại sỉ nhục. Đường đường nam tử hán đại trượng phu không giữ nổi vị hôn thê để người ta từ hôn, nếu là ta ta đâm đầu chết đi cho xong.” Một tên khác mỉa mai phụ họa.
“Tộc trưởng, thái thượng trưởng lão, chuyện này là thế nào? Các ngươi hãy cho chúng ta một lời giải thích a.”
“Đúng vậy, đây tuyệt đối là sỉ nhục suốt từ khi Vũ Dương tổ tiên thành lập nên Vũ gia. Dù chúng ta không phải danh môn vọng tộc nhưng sự nhục nhã này chúng ta không chấp nhận được.”
.....................................................
Đủ các lời nói từ những kẻ vốn không ưa gì Vũ Thiếu Dương. Từ khi Vũ Thiếu Dương nắm giữ chức vị gia chủ Vũ gia, bọn chúng bị cắt bớt quá nhiều lợi ích, quyền lực nên vô cùng bất mãn nhưng lại bị áp chế bởi thực lực Vũ Thiếu Dương quá mức đáng sợ.
Đây quả là một cơ hội không thể tốt hơn để gây áp lực thậm chí lật đổ hắn a. Có Trưởng lão của Vô Cực Môn ở đây, bọn chúng có thể mượn gió bẻ măng là tốt nhất. Con ngươi bị sỉ nhục như vậy, chê cười của cả thiên hạ liệu ngươi có ngồi im nhìn được không? Tốt nhất là ngươi không lượng sức, lao ra tấn công Khương Uy trưởng lão rồi bị hắn giết đi cho khuất mắt.
Những người ủng hộ Vũ Thiếu Dương cũng đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về hắn. Cho dù ngươi là tộc trưởng, chúng ta ủng hộ ngươi nhưng con ngươi dù sao cũng là con trai tộc trưởng, bị người ta từ hôn mà ngươi không làm được gì thì ngươi còn nói được ai? Đến nhi tử còn không bảo vệ được thì liệu bảo vệ nổi Vũ gia hay không ???
“Lâm Sinh, chuyện này là thế nào? Ngươi còn coi ta là huynh đệ thì mau cho ta một lời giải thích.” Vũ Thiếu Dương đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Sinh hỏi.
“ Thiếu Dương đại ca, chuyện này ...”
“ Đây là lệnh của Chưởng giáo đại nhân. Lâm Khả Nhi cô nương đã được đích thân Chưởng giáo thu nhận làm đệ tử thân truyền, tương lai có thể trở thành Chưởng môn nhân của Vô Cực môn, tiền đồ vô lương. Ngươi dám không tuân theo sao?” Khương Uy hừ lạnh, ngắt lời Lâm Sinh. Ánh mắt hắn khiêu khích nhìn Vũ Thiếu Dương.
“Cái gì, đệ tử thân truyền của Chưởng môn Vô Cực môn.” Toàn bộ người trong đại sảnh khiếp sợ, hít một hơi khí lạnh. Đây không khác gì sấm nổ bên tai mọi người. Muốn gia nhập Vô Cực Môn đã không dễ dàng, vào được còn phải tranh đấu khốc liệt để tiến bộ hơn. Một đệ tử nội môn đã đủ hô mưa gọi gió một vùng rồi chứ đừng nói gì đệ tử thân truyền, hơn nữa còn là thân truyền của chính Chưởng môn, tương lai có thể kế vị chức vị.
Quả thực một người có tương lai vô cùng sáng lạn như vậy tuyệt đối không thể sánh vai cùng tên phế vật Vũ Tôn được. Một số Trưởng lão ra vẻ gật gù như ngầm đồng ý với Khương Uy. Điều này hoàn toàn nằm trong dự tính của Khương Uy, cho nên hắn tiếp tục mỉa mai nhìn Vũ Thiếu Dương như thách thức.
“Nhi tử các ngươi tư chất thấp kém, không xứng đáng với Khả Nhi tiểu thư. Đúng là đĩa mốc đòi chòi mâm son. Đương nhiên, Chưởng giáo đại nhân anh minh độ lượng nên không chấp nhặt với các ngươi. Để xem như bồi thường, người ban cho các ngươi 100 viên “ Trung phẩm Nguyên tinh”, ba bình đan dược cấp 4 “ Tiên Thiên đan.” Thế nào, có phải chưởng môn nhân chúng ta rất rộng lượng? Các ngươi còn không mau tạ ơn đi.”. Khương Uy tiếp tục cao giọng nói.
Nói xong hắn thò tay vào trong ngực áo lấy ra ba bình đan dược nhỏ cùng một túi lớn như hai bàn tay, bên trong có dao động nguyên khí mỏng manh toát ra bên ngoài. Đây đúng là một túi nguyên tinh.
Trên Tiềm Long Đại Lục, nguyên tinh là vật dụng để giao dịch của các tu chân giả với nhau, như tiền tệ của phàm nhân. Nguyên tinh được hình thành từ tự nhiên, khai thác từ mỏ nguyên tinh rồi luyện chế thành, năng lượng bên trong tùy theo phẩm cấp mà nhiều hay ít. Vì thế, ngoài việc dùng làm đơn vị giao dịch nó còn có thể sử dụng để tu luyện.
Nhìn thấy túi nguyên tinh, một số trưởng lão Vũ gia con mắt đỏ lên. 100 nguyên tinh trung phẩm bằng 1000 nguyên tinh hạ phẩm a. Đây tuyệt đối là một món tài phú lớn, đủ để làm bọn họ đỏ mắt. Một ngàn hạ phẩm nguyên tinh có thể mua được rất nhiều đan dược, vũ khí mà họ mơ ước. Bọn chúng nhìn túi nguyên tinh trên tay Khương Uy như sư tử nhìn mồi. Nếu Khương Uy thực lực thấp kém có thể bọn chúng đã nhảy vào tranh cướp a.
“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn chê ít? Đừng tham quá, tham thì thâm đấy Vũ gia chủ. Còn không nhanh đồng ý, tạ ơn Chưởng giáo đại nhân đi. Nếu không đừng trách ta xử tội khinh thường chưởng môn Vô Cực môn chúng ta. Tiểu tử, phụ thân ngươi tham lam, đừng bảo ngươi cũng như vậy a.” .
Khương Uy nhìn Vũ Thiếu Dương, cao giọng nói. Nhưng điều làm hắn tức giận là Vũ Thiếu Dương khuôn mặt không hề tỏ ra chút cảm xúc gì, như chuyện này không liên quan tới hắn vậy.
Hắn lại quay lại liếc xéo Vũ Tôn. Cứ nghĩ rằng Vũ Tôn giờ phút này đang vô cùng khó chịu, thậm chí muốn nổi điên lên nhưng không ngờ thằng nhóc này vẻ mặt cũng hờ hững như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn không buồn nhìn tới hắn. Hai tên này điên rồi sao? Điều này làm hắn cảm thấy bị sỉ nhục. Được lắm, các ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn.
Đúng lúc hắn muốn ra tay trừng trị Vũ Tôn cùng Vũ Thiếu Dương để trút giận đồng thời lấy lại mặt mũi thì một giọng nói của nữ nhân vang lên từ ngoài cửa đại sảnh:
“Vũ gia tuyệt đối không bao giờ đồng ý.”
“Cái gì. Kẻ nào muốn chết. Dám chống lại Vô Cực môn ta, Vũ gia các ngươi thật lớn quá a. Các ngươi cho rằng bản tọa chỉ dọa suông các ngươi phải không?”
Khương Uy cả giận nói. Lời từ chối trắng trợn kia không khác gì một bạt tai với hắn. Ban đầu hắn nghĩ chuyến đi này sẽ vô cùng dễ dàng. Vũ gia nghe thấy Vô Cực môn tuyệt đối sẽ sợ té cứt té đái, nói gì dám cãi lời hắn. Vậy mà không ngờ bây giờ có kẻ ngang nhiên dám chống lại thì sao hắn chấp nhận được.
Nguyên lực hùng hồn phát ra, tu vi Ngự Không của hắn hoàn toàn hiển lộ. Điều này khiến cho tất cả trưởng lão của Vũ gia trong đại sảnh bị đè ép xuống đất như rệp. Bọn họ cảm giác như bị một ngọn núi lớn đè lên, không thể đứng dậy nổi, muốn mở miệng cầu xin cũng không được. Duy chỉ có Vũ Tôn, Vũ Thiếu Dương, Lâm Sinh, Khả Nhi không bị làm sao lập tức khiến Khương Uy dựa theo trực giác cảm thấy có gì đó bất ổn.
Két... một thân ảnh từ bên ngoài đẩy cửa đi vào. Đó là mẫu thân của Vũ Tôn, Trương Nhược Tích. Uy áp của Khương Uy dường như vô dụng với nàng. Trên tay nàng cầm một tờ lụa trắng. Nàng thong thả bước đi thẳng vào bên trong đại điện như chốn không người. Khương Uy chấn kinh thực sự.
Với Tu vi Ngự Không của hắn hoàn toàn bộc phát, vậy mà vẫn có kẻ không bị ép nằm xuống đất, có kẻ có thể ung dung đi lại như không. Người này tuyệt đối mạnh hơn hắn hoặc có một bảo vật tránh được uy áp. Tuy nhiên phương án thứ hai ngay lập tức hắn phủ định. Nếu vậy, cả nhà ba người này đều có bảo vật như vậy sao? Đừng đùa. Nếu bảo vật như vậy mà có, lại nhan nhản như rau cải trắng thì thế giới này loạn mất rồi. Hơn nữa, hắn cũng chưa nghe nói tới đồ vật gì có công dụng như vậy.
Chỉ có một cách giải thích duy nhất. Nữ nhân mới xuất hiện kia tuyệt đối mạnh mẽ hơn hắn, khi hắn phát ra uy áp nàng liền phóng thích khí thế của mình bảo vệ Vũ Tôn và Vũ Thiếu Dương khiến bọn họ không có chuyện gì. Âm thầm dùng thần thức đảo qua, hắn càng thấy run sợ.
Nữ nhân này tu vi hắn không thể phát hiện được ở mức nào, chỉ thấy thâm sâu như biển. Thần thức hắn vào cơ thể nàng ngay lập tức bị cắt đứt. Điều này nghĩa là nàng hơn hắn ít nhất một đại cảnh giới. Tại sao gia tộc cỏn con này lại có cao thủ như vậy??? Tuyệt đối là Võ Vương trở lên a. Võ Vương, trong Vô Cực môn cũng là cao thủ hàng đầu, là trưởng lão cao xa hơn hắn, có không tới ba mươi người a. Võ Vương đủ để xưng hùng một cõi. Vậy mà Vũ gia chỉ là một tiểu gia tộc thôi sao?
Người Vũ gia lúc này cũng chấn kinh rồi, chỉ trừ Vũ Thiên Đô. Bọn họ đều là cáo già, từng trải nhiều nên những điều Khương Uy hiểu được bọn họ cũng hiểu được. Không ngờ Trương Nhược Tích không chỉ khôi phục mà tu vi còn tăng tiến đáng sợ. Những kẻ to mồm khi nãy hối hận tại sao bọn chúng sáng nay ăn gì mà ngứa miệng vậy chứ. Nếu Trương Nhược Tích nổi điên giết họ tuyệt không có ai dám đứng ra bênh vực a. Đến cả Khương Uy còn câm như hến thì bọn chúng lấy gì để đấu lại đây???
“ Ta nói Vũ gia không đồng ý, bởi vì không phải Lâm gia từ hôn mà là chúng ta, Vũ gia từ bỏ người con dâu Lâm Khả Nhi của Lâm gia. Vũ Tôn Vũ gia, từ giờ phút này đuổi Lâm Khả Nhi khỏi cửa Vũ gia, đoạn tuyệt mọi mối quan hệ. Sau này cấm đặt chân tới Vũ gia nửa bước.”
Trương Nhược Tích nhẹ nhàng nói từng chữ một. Ánh mắt nàng lạnh như băng nhìn Lâm Khả Nhi đám người sau đó nhẹ giơ cánh tay cầm tấm lụa trắng lên. Một chữ “Hưu” tròn trịa viết bằng mực đỏ vô cùng bắt mắt xuất hiện.
Một lời nói ra, tất cả mọi người, bao gồm Khương Uy chấn kinh.
----
Lời tác giả: Ngày hôm nay ta bận rộn quá, tới 11h kém mới ngồi viết được . Số lượt view truyện đã tăng tới 5k8. 5k8 cho 31 chương, là một con số rất đáng để ta tự hào. Cảm ơn tất cả các chư vị đạo hữu đã ủng hộ. Truyện có nhiều sai, thiếu sót mong mọi người góp ý để ngày càng tốt hơn. Ai yêu quí thì xin bấm like truyện hoặc đề cử . Ta xin chân thành cảm ơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...