Vũ Tôn

Trong lúc Quang minh chí tôn còn há miệng thì Hắc Hồn hoàn đã làm xong công việc của nó. Nó lững thững xuất hiện sau đó bay đằng trước, Tiểu Thiên Sứ bay đằng sau rời đi.
Vũ Tôn khóc khóc mếu mếu trong lòng sầu thảm.
- Hai tên các ngươi ăn no rực mỡ rồi vỗ mông đi thế đấy, không để cho ta chút cặn nào.
Như hiểu được suy nghĩ trong đầu hắn, Hắc Hồn hoàn chợt dừng lại. Từ trong nó phun ra năm tia sáng với màu sắc khác nhau như năm viên ngũ hành thạch ban nãy nó mới nuốt chui vào cơ thể của Vũ Tôn mà hắn không kịp làm gì.
Xong xuôi nó lại lắc lư bay đi.
- Đó là cái quái quỉ gì thế ?
Đợi cho Hắc Hồn hoàn biến mất Quang minh chí tôn mới cất tiếng hỏi Vũ Tôn.
Hắn không biết tới Hắc Hồn hoàn cũng như Tiểu Thiên Sứ là rất bình thường. Từ khi tiến vào Xích Huyết Châu gần như hắn không ra ngoài lần nào cho nên chưa thấy Vũ Tôn sử dụng tới Hắc Hồn hoàn.
Còn Tiểu Thiên Sứ thì Xích Huyết Hoàng cũng không nói với hắn.

- À, thúc cứ xem như đó là mấy thứ kì lạ đi. Sau này có thể bọn chúng còn kì lạ hơn cả bây giờ nữa.
Vũ Tôn chán nản nhìn di tích còn lại của hai tên tặc kia. Vốn dĩ đang từ một Đại phú hào hắn đã biến thành kẻ ăn mày chỉ trong vòng hơn hai mươi phút ngắn ngủi.
Quang minh chí tôn cũng không hỏi thêm. Hắn biết Vũ Tôn không phải giấu hắn mà hắn đang khó chịu vì núi tài phú không thể tính bằng kim tệ kia chưa dùng được bao nhiêu đã biến mất. Khi nào cần hắn sẽ nói sau.
- Chưa thấy chúng ta không có bao nhiêu nắm chắc, chỉ chừng năm mươi phần trăm. Nhưng mà nếu ngươi có hai thứ đó trợ giúp thì chắc chắn một trăm phần trăm sẽ không thể có chuyện gì nghiêm trọng.
- Hi vọng là thế đi. Cấm Hoàng trận đã bị phá hủy, chúng ta quay về thôi Quang minh thúc.
- Khoan đã. Vẫn còn mấy sợi xích kia. Dù sao cũng là Thánh cấp, tuy chỉ là Thánh Vương cấp nhưng mà nếu ngươi dùng đúng lúc sẽ là bùa cứu mạng của ngươi đấy.
Vũ Tôn chợt sực nhớ ra. Đúng rồi, mấy sợi xích đó không bị hai tên tặc kia nhìn đến. Hắn lập tức phi thân xuống đáy biển tìm kiếm.
Coi như vẫn còn giữ được chút gì đó không tệ đi.
Lần đầu tiên hắn được ra biển, cũng là lần đầu tiên hắn được lao xuống biển. Không thèm chuẩn bị gì cả mà cứ đòi thở như đất liền khiến hắn suýt nữa chết sặc. Nước biển mặn mặn, khó uống hơn nhiều so với nước hồ mà hắn không ít lần tắm trước kia.
Nếu hắn thật chết sặc dưới biển thì có lẽ sẽ thành Thượng cổ kì án : Võ Hoàng chết đuối mất.
Từ nay, Đệ nhất cấm địa Hải ngoại biến mất không một dấu vết.

- Hoàng Nhi, Hoàng Nhi.
Tại Trái đất tinh cầu, Đại Nam Thần Quốc, Thiên Hoàng tộc, bên trong cung điện của Hoàng tộc thiên sứ mười hai cánh có một căn phòng đặc biệt.
Căn phòng này được tạo thành khác biệt hoàn toàn với các phòng khác, kể cả cách bài trí cũng vậy. Nó được làm bằng Quang minh chi vữa, trộn với cả Ảo ảnh ngọc mà chỉ mình tinh cầu này mới có. Hai thứ đó cực kì hiếm hoi, dù trong Trái đất tinh cầu cũng không hề dễ kiếm.

Vậy mà căn phòng này được tạo từ cả hai có thể thấy nó giá trị đến mức nào.
Ở trong phòng khắp nơi có những bức tượng bằng ngọc nho nhỏ, điêu khắc cực kì tinh xảo. Mỗi bức tượng đặt một vị trí khác nhau, đủ các tư thế cười, khóc, ngủ, ăn, chơi … của một đứa bé năm tuổi. Không biết ai đã làm gì mà những bức tượng nhỏ đó hệt như người thật, đôi lúc còn cất tiếng gọi : Mẹ ơi.
Không ai khác, những bức tượng đó mang hình hài của Tiểu Thiên Sứ.
Như thường ngày, mỗi khi buồn phiền, mỗi khi có chuyện, mỗi khi không có việc gì làm thì lại có một người phụ nữ tới căn phòng đó. Căn phòng duy nhất chỉ có mình nàng được phép tiến vào.
Nàng là một Thiên sứ mười hai cánh, cũng là đương kim Nữ hoàng của Thiên sứ nhất tộc : Ngọc Hân.
Hôm nay, nàng đang mỉm cười âu yếm vuốt ve từng bức tượng của Tiểu Thiên Sứ một thì đột nhiên xảy ra dị trạng. Toàn bộ mười lăm bức tượng Tiểu Thiên Sứ đột nhiên bừng sáng chói lọi, rực rỡ vô cùng. Toàn bộ Trái đất tinh cầu đều bị ánh sáng của chúng bao phủ không sót ngóc ngách nào.
Vô số thành viên trên Trái đất tinh cầu lập tức quì xuống bái lạy. Trong lòng bọn họ chuyện này chỉ có thể là do nữ hoàng của mình làm mà thôi.
Mười lăm bức tượng dần dần xếp thành một vòng tròn quay quanh nữ hoàng, sau đó chúng ầm ầm lao thẳng lên bầu trời, toàn bộ hợp vào nhau tạo thành một Tiểu Thiên Sứ lớn đúng bằng một đứa trẻ năm tuổi.
Nữ hoàng không kìm được quì xuống đất khóc nức nở. Nàng chờ ngày này gần trăm vạn năm rồi. Nhiều lúc tưởng như đã không còn hi vọng nàng vẫn luôn tự an ủi mình cố gắng đợi chờ. 1 vạn năm, mười vạn năm, năm mươi vạn năm nàng vẫn chờ.
Bởi vì đó là con trai yêu quí của nàng.
Mới năm tuổi nó đã bị người ta sát hại hồn phi phách tán. Nàng thực lực dù cực kì khủng bố nhưng vẫn không thể cứu nó sống lại. Dù rắng đã tìm được hung thủ và nàng tự tay đâm, xẻo một vạn nhát lên người hắn nhưng nàng vẫn không thể cảm thấy nguôi ngoai.

Nàng mặc lên cơ thể của Tiểu Thiên Sứ bộ trang phục lộng lẫy nhất của Hoàng tộc, đeo lên cổ nó viên ngọc Lục bảo quí giá mà tổ tiên truyền lại, để nó trong một chiếc quan tài đặc biệt nhỏ như một cái hộp. Nó luôn nằm trong lòng nàng, không rời cho dù nàng có đi đâu để nàng có thể đem ra ngắm con mình bất cứ lúc nào.
Nhưng mà sau đó, chỉ một lần sơ xuất đem quan tài ra ngoài ngắm con sau đó đi tắm rửa mà bị một con chim bỉ ổi tiến vào. Chẳng những nó ngắm nghía hết cơ thể Thánh khiết ức vạn người mê đắm của nàng rồi thốt lại một câu khiến nàng tức nổ mắt:
“ Cũng có cánh tại sao lại có thể xấu xí đến thế? So với mấy con chim cái thì chẳng khác gì một con giun.”
Rồi sau đó nó quắp mất quan tài chứa con trai của nàng đi. Nàng mạnh mẽ ngăn cản nhưng thực lực con chim đó quá khủng khiếp, dù nàng vận dụng cả sức mạnh tổ tiên cũng không phải là đối thủ sau đó con chim bì ổi kia ngang nhiên rời đi.
Nàng gần như điên cuồng, không còn hình dáng của một nữ hoàng nữa. Cả ngày từ sáng đến tối nàng bỏ bê mọi chuyện, chỉ trốn ở trong phòng tưởng niệm về con trai. Cho đến một ngày có một vị thần bí nhân tiến tới nói với nàng:
- Con trai ngươi chưa chết, chỉ là trải qua sinh tử thử thách. Đây chính là cơ duyên của nó. Ngươi hãy kiên nhẫn chờ, sẽ có ngày con ngươi sống lại và đem Thiên sứ nhất tộc đứng lên đỉnh cao vũ trụ.
Nói xong người đó biến mất. Nàng cảm thấy vị thần bí nhân kia mạnh mẽ hơn cả con chim khốn kiếp luôn mồm xưng là Bổn Đại Chym kia, chắc người đó sẽ không lừa nàng. Vì vậy mỗi ngày nàng luôn đến đây chờ đợi không hề sót ngày nào.
Nhiều lúc tưởng như vị thần bí nhân kia chỉ nói dối, chỉ bịa ra để an ủi nàng nhưng mà từ sâu trong tiềm thức có một chút ý nghĩ luôn hoàn toàn tin rằng người đó nói thật. Không thể ngờ được, hơn chín mươi vạn năm cuối cùng ngày đó cũng tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận