Thấy Thiết hòa thượng tựa hồ chịu không nổi trước hối lộ, Trầm Trọng lại tiếp tục đi tới giữa 3 vị trưởng lão khác.
"Tôn trưởng lão, ngươi không đồng ý trục xuất Trầm Côn cũng bởi vì đại giới không đủ sao?" Hắn xuất ra một phần khế ước giống vậy, đưa đến trước mặt 3 vũ giả có khuynh hướng bảo vệ Trầm Côn: "Đã như vậy, ta cũng cho các ngươi hài lòng! Đây là hai tòa nông trường ở sơn trang đông bắc......"
"Nhị thiếu gia, chẳng lẽ ta là cái loại người tham lam phú quý sao? Đừng có vũ nhục ta!"
Tôn trưởng lão tựa hồ như là bị vũ nhục lớn, bất quá ngẫm lại cũng phải, ngươi ở trên đại hội trưởng lão công khai hối lộ, đây không phải chửi thẳng mặt hắn đòi tiền mà không biết xấu hổ thì là gì?
Nhưng mà mặt khác, Tôn trưởng lão lại gắt gao nhìn chằm chằm vào khế ước, tròng mắt xoay chuyển: "Nhị thiếu gia, ta...... ta không phản đối việc trục xuất Trầm Côn, ý tứ của ta là...... Ài, được rồi, ý tứ của ta là, Trầm Côn vẫn phải trục xuất, nhưng hắn dù sao cũng là trưởng tử của gia chủ, chúng ta trục xuất hắn, tóm lại cũng phải có một cái cớ danh chính ngôn thuận mới được, đúng không?"
"Sớm đã có cớ rồi!"
Trầm Trọng chỉ vào bức họa tổ tiên Trầm gia treo trên tường, "Trầm Côn hèn nhát vô năng, tự ti thành tính, vì vậy mà đánh mất Vũ hồn, đánh mất mặt mũi của Trầm gia, đây chính là cớ để trục xuất Trầm Côn!"
"Haha, quả nhiên là lý do hay, lý do hay......" Tôn trưởng lão cúi đầu, lặng lẽ đem khế ước 2 tòa nông trường nhét vào trong tay áo......
"Vẫn là Tôn trưởng lão thức thời a!"
Trầm Trọng lại dùng ánh mắt khiến kẻ khác bất an cực độ đảo qua các trưởng lão khác: "Tôn trưởng lão đã đồng ý rồi, các ngươi thì sao? Yên tâm, một khi ta kế thừa vị trí gia chủ rồi, khẳng định sẽ không bạc đãi các vị trưởng lão!"
Dù sao bây giờ đang đóng cửa lại nói chuyện, nên Trầm Trọng cũng không kiêng nể gì mà hối lộ.
"Không ai phản đối đúng không?" Đợi một hồi lâu, thấy không có trưởng lão nói chuyện, Trầm Trọng vỗ vỗ tay: "Hay lắm, vậy mời chư vị trưởng lão liên kết đề tên gởi thư cho phụ thân, thỉnh cầu phế bỏ võ công Trầm Côn, đem hắn trục xuất khỏi gia môn!"
Bộp! Bộp!
Theo tiếng vỗ tay của hắn, có hai tỳ nữ bưng hai cái mâm tới, hẳn sớm đã chuẩn bị thư của Trầm Côn rồi, chỉ chờ chư vị trưởng lão kí tên thôi!
Thì ra tiểu tử này đã sớm có chuẩn bị!
Tại một góc không ai chú ý, Thiết hòa thượng nhìn chằm chằm vào khế ước trong tay, tròng mắt cũng đỏ rực!
Nhưng không phải vì hắn tham lam, mà là tức giận!
Bà mẹ nó, tên tiểu vương bát Trầm Trọng, ngươi cho rằng lão tử là ai chứ? Công khai hối lộ, dùng mấy nghìn mẫu đất là có thể khiến lão tử bán đứng con nuôi sao?
Thật sự là dù bà nội nó có thể nhịn, ông nội nó cũng không thể nhịn mà!
Rầm!
Thiết hòa thượng chụp lấy cái bàn, kéo lên đặt hai khế ước trước mặt hắn, còn cả thư liên kết đề tên nuốt vào trong miệng, rồi vỗ vỗ bụng khoe khoang đã nuốt xuống......
"Thiết hòa thượng, ngươi điên rồi sao?"
"Đúng vậy, lão tử điên rồi!"
Ầm!
Thiết hòa thượng một quyền đập nát cái bàn, "Lão tử nói lại một lần cuối, ta không đồng ý trục xuất Trầm Côn, kẻ nào dám phản đối, trước hết giết lão tử!"
Vừa nói, trên người Thiết hòa thượng vừa bốc lên một đoàn ánh sáng màu trắng, đúng là một dạng ứng dụng của Bạch Nguyên Vũ tông ------ cường hóa lực lượng, đem lực lượng vốn chỉ ngàn cân của hắn thoáng cái đề cao đến hơn vạn cân, bằng một đôi tay là có thể xé nát sắt thép!
Ánh sáng bạch nguyên xuất hiện, hiển nhiên là có ý tứ tuyên chiến rồi!
Các trưởng lão khác biến sắc đương trường: "Thiết trưởng lão, ngươi thật sự muốn quyết liệt cùng bọn ta ư?"
"Ít nói nhảm đi, đánh thì đánh!"
Thiết hòa thượng không để ý tới những người khác, trực tiếp nhằm về phía Trầm Trọng, "Trầm Trọng, cái tên tiểu vương bát ngươi, gia chủ hành động không tiện, ngươi liền ở sau lưng hắn trục xuất đại ca ruột thịt, bà mẹ nó heo chó cũng không bằng! Ngươi muốn trục xuất Trầm Côn đúng không? Được lắm, lão tử ta phế ngươi trước!"
Đối mặt với sự kiêu ngạo dũng mãnh của Thiết hòa thượng, Trầm Trọng không chút hoang mang, chỉ đánh một cái ánh mắt cho Tôn trưởng lão vừa được đưa hai tòa nông trường.
Ý tứ là: chỗ tốt đã có rồi, Tôn trưởng lão, ngươi cũng nên biểu thị trung thành đi chứ!
Đọc hiểu ánh mắt của nhị thiếu gia, Tôn trưởng lão ngăn cản Thiết hòa thượng lại: "Thiết đại sư, Thiết huynh đệ, chỉ vì bộ dáng uất ức hèn nhát của Trầm Côn, đáng giá cho ngươi vì hắn liều mạng sao? Nghe ta nói một câu, ký tên vào thư liên kết đi, nhị thiếu gia sẽ không bạc đãi ngươi đâu!"
"Lão tôn, ngươi đây là muốn cùng ta động thủ?" Sắc mặt Thiết hòa thượng biến đổi rất lớn!
Hắn thật không ngờ, người đầu tiên đứng ra phản đối mình, không ngờ lại là Tôn trưởng lão mới vừa rồi còn đang ủng hộ Trầm Côn, chiến hữu đồng minh của mình!
Nếu là các trưởng lão khác đứng ra, Thiết hòa thượng còn không có biến sắc, nhưng mà Tôn trưởng lão thì.....
Bà mẹ nó, Tôn trưởng lão cũng là bạch nguyên vũ tông trung đoạn, hơn nữa lại chuyên về tốc độ, một thanh khoái kiếm, đánh ra so với vận tốc âm thanh còn muốn nhanh hơn, thông thường là một câu nói còn chưa có nói xong, thì kiếm phong đã đâm xuyên qua tim địch nhân rồi!
Kiếm nhanh siêu việt tốc độ âm thanh, đúng là khắc tinh của dạng cao thủ lực lượng hình như Thiết hòa thượng!
Bất quá mặc kệ khắc tinh, vì Trầm Côn......
"Bà mẹ nó, cùng lắm thì liều mạng, lão tử cùng lắm thì chết ở chỗ này!" Thiết hòa thượng cắn chặt răng, kiên trì đối lập với Tôn trưởng lão!
"Thiết hòa thượng, ngươi đã khư khư cố chấp, vậy đừng trách ta không để ý tới tình huynh đệ!" Tôn trưởng lão cũng hạ quyết tâm, một thanh trường kiếm bén nhọn xuất hiện trong tay hắn!
Giống như quen thuộc cùng với Thiết hòa thượng vậy, Tôn trưởng lão rất thích dùng âm thanh để điều chỉnh cho tốc độ kiếm pháp của mình, hắn giơ mũi kiếm lên, mặt lạnh lùng nhìn động tác của Thiết hòa thượng, "Dã man trùng chàng? Đây là chiêu thức ngươi dùng để đối phó ta sao? Hừ, Thiết hòa thượng, ta thừa nhận khí lực của ngươi rất lớn, bị ngươi đánh, ta cũng chỉ có một con đường chết, nhưng mà ở trước tốc độ tuyệt đối của ta, ngươi có thể đụng đến ta sao?"
Gần như công phu chỉ trong nháy mắt, Tôn trưởng lão liền xuất hiện ở phía sau lưng Thiết hòa thượng!
Phốc!
Mũi kiếm từ sau lưng đâm vào, máu từ ngực đổ ra...... :
"Ngươi cùng ta đồng cấp, tốc độ của ngươi không bằng ta, kẻ chết trận, chỉ có thể là ngươi!" Thẳng cho đến lúc này, nửa câu sau Tôn trưởng lão mới lạnh lùng nói ra!
Chỉ tốn công phu có một câu nói, mất vài giây, liền đâm xuyên qua ngực lão tử......
Lão Tôn này, quả nhiên là khắc tinh của sái gia a!
Thiết hòa thượng nghiêng nghiêng ngã ngã đọng lại trước mũi kiếm......
Bộp, bộp!
Trầm Trọng đứng ở một bên không nhịn được vỗ tay khen ngợi, "Đặc sắc, rất đặc sắc, Tôn trưởng lão, ngươi không hổ là đệ nhất khoái kiếm của Trầm gia!"
Nói xong, hắn đi tới trước mặt Thiết hòa thượng, khảy khảy mũi kiếm, đùa cợt nói: "Thiết đại sư, uy vũ của ngươi đâu rồi? Tính tình của ngươi đâu? Haha, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ký tên đi, chỉ cần ngươi ký tên vào thư trục xuất Trầm Côn, ta liền lập tức tìm cho ngươi đại phu tốt nhất, năm nghìn mẫu ruộng tốt đã đáp ứng cho ngươi, cũng đưa ngươi luôn!"
"Phi!"
Thiết hòa thượng muốn cho Trầm Trọng một cái tát lớn, nhưng hai tròng mắt hắn đã không thấy được rõ nữa, mũi kiếm trên ngực khiến cho hắn lấy không ra nửa điểm khí lực, chỉ có thể phun khẩu nước bọt máu, "Ký tên? Được thôi, bất quá tên tiểu vương bát ngươi quỳ xuống trước mặt lão tử gọi 3 tiếng Thiết gia gia trước đi!"
"Đã cấp mặt mũi rồi mà còn không biết xấu hổ!"
Trầm Trọng hung hăng quăng cho Thiết hòa thượng một cái tát, cả giận nói: "Tôn trưởng lão, lập tức đem Thiết hòa thượng phanh thây, nhớ kỹ, chia làm sáu khối, truyền tới sáu khu vực lớn của Trầm gia!"
Lạnh lùng cười, "Ta muốn cho mọi người biết, ai dám bảo vệ Trầm Côn, loạn đao phanh thây chính là kết quả duy nhất của hắn!"
"Vâng!" ánh mắt Tôn trưởng lão lạnh như băng, đột nhiên rút kiếm ra!
Xuy!
Mũi kiếm ly thể, thân hình hùng tráng của Thiết hòa thượng ngã xuống mặt đất, máu tươi phun ra điên cuồng, hắn giãy dụa hướng cửa bò tới, nhưng thân hình trọng thương thì làm thế nào mà động đây!
Đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn từ bên ngoài duỗi vào, đỡ Thiết hòa thượng dậy, "Nghĩa phụ, xin lỗi, là con đã tới chậm, để người chịu thiệt thòi quá rồi..."
Ài, đều là tại lá gan bần tăng không dám tranh khí, lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng máu tanh, không ngờ lại sợ đến mức ngây người choáng váng vài giây ------- Nếu như bần tăng có thể sớm phản ứng lại vài giây, thì nghĩa phụ cũng không bị người ta đâm trọng thương a!
Bây giờ, bần tăng phải thu lại bao nhiêu lợi tức, mới có thể bổ sung hồi lại đại giới đây?
Người đến đúng là Trầm Côn!
"Ngươi...... sao ngươi lại tới đây?" Thấy người dìu mình không ngờ là Trầm Côn, Thiết hòa thượng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó điên cuồng hét: "Chạy mau, chạy mau đi, ngưoi muốn tìm chết sao!?"
"Cha nuôi, ta vì sao lại phải chạy chứ?" Trầm Côn kinh ngạc nghiêng đầu, rất chăm chú, "Xem một chút miệng vết thương của ngươi, ngươi cũng chịu thiệt thòi vậy rồi, ta ít nhiều gì cũng phải thu lại lợi tức một chút a, nếu không thì đúng là thiệt thòi lớn, thiệt thòi lớn rồi đó!
Nói xong, hắn mỉm cười tủm tỉm hướng về phía Tôn trưởng lão ngoắc: "Này, Tôn trưởng lão phải không? Lại đây một chút được chứ?"
Lúc Trầm Côn mới tới, tâm lý Tôn trưởng lão cũng giật mình, song nhìn lại người tới không ngờ là Trầm Côn, hắn lập tức bĩu môi bật cười: "Thì ra là tên bất lực nhà ngươi!"
Trong ấn tượng của hắn, Trầm Côn chính là một kẻ bất lực cho dù bị đánh cũng không dám hoàn thủ, có cái gì đáng sợ chứ?
Mang theo nụ cười khinh miệng, Tôn trưởng lão bước chậm tới gần Trầm Côn......
Mà Trầm Côn lại đứng cười hì hì, nhìn Tôn trưởng lão, coi hắn giơ khoái kiếm siêu việt vận tốc âm thanh nọ trong tay, còn có cổ tay của hắn lật lên, xuất kiếm, đâm về phía cổ họng mình......
Đột nhiên!
"Lão huynh, ngươi thiệt thòi quá rồi......"
Tay trái Trầm Côn đẩy chuôi kiếm của Tôn trưởng lão ra, tay phải vung lên!
Bốp!
Không có ai kịp thấy rõ, một cái tát đã hung hăng tát lên mặt Tôn trưởng lão! Một nửa hàm răng bị đánh nát, nửa khuôn mặt cũng biến hình, Tôn trưởng lão tại đương trường liền té xuống mặt đất!
"Ài, tại sao ngươi không chịu nghe ta nói hết cơ chứ? Tôn trưởng lão, tốc độ của ngươi đích xác rất nhanh, nhưng mà cũng phải xem đối thủ là ai chứ, tốc độ của ta, so ra nhanh hơn ngươi một chút......"
Bộ dáng của Trầm Côn tựa hồ như rất xin lỗi hắn, vỗ vỗ tay, "Tốt lắm, lợi tức đã nhận, vậy kế tiếp, chúng ta đàm một bút giao dịch đi!" Làm một cái động tác mô tả đồng tiền rồi nói: "Mấy vị trưởng lão, còn có ngươi nữa, Trầm Trọng, ta muốn dẫn nghĩa phụ đi, còn các ngươi ngay lập tức dừng lại, sau này không được thảo luận chuyện trục xuất ta, kẻ nào phản đối, vậy mời khai giới đi!"
________________________________
Chú thích:
-Đại giới: Trả giá lớn
-Khai giới: Ra giá phải trả
-Trường kiếm: Kiếm dài
-Khoái kiếm: Kiếm xuất tốc độ nhanh
-Dũng mãnh trùng chàng: Xông pha dũng mãnh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...