Bắt được bảo kiếm vừa ném đến, A La trầm mặc.
Trở thành sư phụ của hắn, A La không những có chốn dung thân, thu hồi bảo kiếm tổ truyền mà còn thu hoạch thêm được một kiếm hồn mới…
Khốn kiếp!
Tên khốn kiếp mù mắt này, hắn đưa ra điều kiện như vậy làm sao bảo A La cự tuyệt cho được!
- Ta còn có thêm một điều kiện!
A La trong lòng đã muốn đáp ứng rồi nhưng vẫn tỏ vẻ lạnh lùng nhìn Trầm Côn nói.
- Vũ Hồn không phải cầu là được, ngươi một mực muốn tìm thì trong lòng nhất định có điều bí mật! Như vậy đi, sau này ta sẽ không hỏi qua bí mật của ngươi, ngươi cũng đừng tìm hiểu chuyện của ta, nhất là không được yêu cầu ta gỡ khăn che mặt xuống! Nếu ngươi đồng ý thì ta lập tức nhận ngươi làm đồ đệ, còn nếu không thì…
- Không cần nói nữa, ta đồng ý!
Trầm Côn cười hì hì, cúi đầu móc ra một tấm ngân phiếu 100 lượng:
- Sư phụ tại thượng, đây là học phí của đệ tử…
- Trả lời nhanh như vậy? Ngươi không sợ ta là người xấu, sẽ mang đến cho ngươi nhiều phiền toái sao?
A La lạnh nhạt hỏi.
- Ngươi có thể gây ra bao nhiêu phiền toái chứ?
Trong đầu Trần Côn lập tức hiện ra cảnh Vương Kiêu bị Thất khiếu tương tử phong ấn trong Phù Ma mộ, hắn cười tiếp lời.
- Nói thật, ta còn có một vị sư phụ nữa, bí mật trên người vị sư phụ này tương lai có thể mang đến cho ta không ít phiền phức, dù ta không muốn cũng không được…
Hắn đột nhiên híp mắt lại nghiêm túc nói,
- Nhưng điều ta cần là sư phụ! Chỉ có danh sư như ngươi mới có thể giúp ta một năm sau đánh bại Trầm Trọng, rửa sạch sỉ nhục tại Phù Đồ tháp!
A La lại một lần nữa lâm vào trầm tư
- Đi thôi, đưa ta về nhà!
Một lúc sau thân ảnh hai người đã biến mất trong trời tuyết mênh mông…
- Trầm Côn, là sư phụ của ngươi bây giờ ta sẽ dạy ngươi bài học đầu tiên!
- Nhanh vậy? Ta có cần chuẩn bị gì không?
- Có đôi tay của ngươi là đủ rồi!
- A được, sư phụ mau nói xem bài đầu tiên là học cái gì?
- Bài thứ nhất…
- Ngươi nói mau đi!
- Bài thứ nhất: Giặt quần áo ít nhất có ba bước; thứ nhất dùng bột giặt ngâm nửa giờ, thứ hai vò nhẹ cổ áo và cổ tay… Trầm Côn, Trầm Côn, ngươi có sao không?
- …
- Trầm Côn, Trầm Côn, ngươi đừng làm ta sợ!
- Không sao, ta chỉ đụng vào cây chảy chút máu mũi thôi…
Ta kháo!
Bài học của A La sư phụ thật là muốn lấy mạng của hắn mà!
Trên đường trở về Tân Nguyệt thành, Trầm Côn vừa ôm mũi vừa âm thầm oán hận.
Đúng rồi!
Bây giờ không phải là lúc quan tâm đến việc giặt quần áo, bần tăng còn có đại sự chưa làm!
Thứ nhất, nghĩa phụ hiện đang bế quan, trong Tự Miếu chỉ còn lại bốn tiểu tức phụ. Nếu bần tăng đem A La về đó không phải là náo loạn nghiêng trời sao?
Được rồi, nhất định phải tìm một nhà mới!
Còn nữa, A La vừa đeo mặt nạ lại mang theo một thân chiến giáp rách nát, hình ảnh này đã được mô tả trong bảng truy nã; vì an toàn bần tăng phải chuẩn bị cho nàng ta một hình ảnh khác mới được…
Đắn đo xong hai việc này, Trầm Côn sau khi vào thành lập tức đi tìm A Phúc, ném cho hắn một ngàn lượng bạc, bảo hắn lợi dụng người của Bách Bảo Trai bố trí hai chuyện này.
A Phúc làm việc quả nhiên chóng vánh, chưa đến nửa ngày hắn đã mua được một tòa miếu nhỏ ở phụ cận Thẩm gia trang, còn chuẩn bị cho A La hai bộ nữ trang sạch sẽ, còn có một cái rương nhỏ chứa đủ các thứ đồ lặt vặt linh tinh để thay thế. Trầm Côn thấy thế vui mừng điên điên khùng khùng đề tên cho cái miếu nhỏ này là Thiếu Lâm Tự, cung kính thỉnh A La đi vào thay quần áo…
Hai canh giờ sau A La mới mặc một thân quần áo mới đi ra.
Ta kháo!
Trầm Côn nhìn mà trợn tròn con mắt!
Có câu nói thế nào nhỉ, "thiên thu vô tuyệt sắc, duyệt mục thị giai nhân" (trời thu không có cảnh đẹp, vừa mắt chỉ có giai nhân). Lúc này A La mặc một bộ váy trắng, trên mặt lại mang một tầng lụa mỏng bước ra, đôi mắt đẹp khẽ liếc quanh, nhu như thu thủy, phong tư trác tuyệt khiến cho phong vân ảm đạm, nhật nguyệt thất sắc!
Đó là nàng ta còn mang tấm mạng che mặt, thật không biết khi gỡ xuống thì còn thế nào nữa…
Trầm Côn thật không dám nghĩ tới!
Cái gì gọi là tiên tử lạc phàm trần, hoa nhường nguyệt thẹn, tiếu đảo thương sinh… bần tăng hôm nay xem như được kiến thức rồi!
Nhưng mà…
Vị A La sư phụ tiên tử siêu phàm thoát tục này sao lại tay trái cầm chổi, tay phải cầm khăn lau, chỉ thiếu điều trên lưng mang thêm hai cây lau nhà lớn mà thôi?
A! Bần tăng hiểu rồi…
Là ngươi muốn lau dọn cái miếu nhỏ bẩn thỉu này…
Nhưng mà, rõ ràng A Phúc đã cho người quét dọn nơi này sạch sẽ rồi mà, ngay cả một hạt bụi cũng không có!
Hành vi của nữ nhân quả thật không thể dùng lý lẽ bình thường để suy xét!
Thu xếp mọi việc xong cũng đã đến thời gian hẹn với Vương Kiêu rồi. Hai mươi bình mặc thủy cũng đã được đưa đến lúc quá trưa, Trầm Côn trở lại phòng ngủ lặng lẽ khóa trái cửa lại…
- Vương lão huynh, đều đã chuẩn bị xong!
Trầm Côn buông thân vào trong nước cười hi hi triệu hồi Pháp tướng Minh Vương. Vương Kiêu cẩn thận nhìn mực nước hài lòng gật đầu:
- Bạch Nguyên cấp, Bích Thủy hàn trì mặc, tài liệu tu luyện sơ cấp của ngươi như vậy là đủ rồi!
- Ai da, Vương lão huynh thật là có lòng tốt!
Trầm Côn hưng phấn hai mắt bừng sáng
- Chúng ta bắt đầu học? Ngươi truyền thụ cho ta bùa chú bí thuật hay là vẫn tiếp tục dạy ta quan sát như hôm qua?
- Ngươi đã tìm A La còn cần ta dạy ngươi quan sát thuật sao?
Vương Kiêu mỉm cười nói tiếp,
- Từ hôm nay trở đi, mấy tiểu vấn đề đó ngươi đi hỏi A La, Ta chỉ dạy ngươi bùa chú thuật cao nhất!
Ta kháo!
Trầm Côn âm thầm sướng chửi thề trong lòng. Truyện YY - https://truyenfull.vn
- Mặt khác, mấy ngày nay ta đã đặt ra cho ngươi một kế hoạch tu luyện, ngươi nằm xuống trước đi…
Vương Kiêu ném cho Trầm Côn một tấm vải, hắn vốn là linh hồn của Tây Đô, không thể thật sự gia nhập vào thế giới này cho nên mới dùng cách này để dạy cho Trầm Côn tu luyện bí thuật.
- Mục tiêu trước mắt của ngươi là trong vòng một năm đánh bại Trầm Trọng, vậy trước hết ta nói cho ngươi thực lực của hắn…
Vương Kiêu nghĩ một chút rồi tiếp lời:
- Theo hiểu biết của ta với Yêu Nguyệt Phi Thăng thì Trầm Trọng rất có khả năng là hậu nhân của Lục Nguyên Vũ Tông, phải sang năm hắn mới có thể phát huy hết uy lực của Yến Nguyệt Phi Thăng, đạt tới Hồng Nguyên Vũ Tông thượng đoạn, so với ngươi cao hơn bảy cấp!
Hắn cười lạnh,
- bảy cấp chênh lệch không phải là chiến pháp cùng Vũ Hồn có thể bù đắp cho nên ta đặt cho ngươi một kế hoạch, nói đơn giản chính là điên cuồng thăng cấp, không tiếc hết thảy trả giá! Ta muốn ngươi trong vòng một năm liên tục thăng tám cấp mới có thể áp đảo Trầm Trọng!
- Một năm thăng tám cấp?
Trầm Côn cảm thấy da đầu rờn rợn, tóc gáy dựng đứng.
- Ngươi nghĩ không được?
Vương Kiêu cuồng ngạo ngẩng đầu nhìn hắn:
- Nếu không có thực lực khiến cho ngươi trong một năm thăng tám cấp, Vương Kiêu ta dựa vào cái gì được người đời xưng tụng là Phù Ma, dựa vào cái gì tiêu diệt bảy trăm cường giả trên Lan Vân Sơn, bao gồm cả ba gã Vũ Hoàng trong truyền thuyết!?
- Ngươi ở Lan Vân Sơn giết ba Vũ Hoàng? Không phải chỉ có một thôi sao?
Trầm Côn trợn mắt há mồm.
- Bây giờ không phải là lúc kể chuyện xưa! Trầm Côn, ta nói vậy là để ngươi giữ vững lòng tin!
Vương Kiêu trầm trọng nhìn Trầm Côn,
- Ngươi nhất định phải tin tưởng ta, chỉ khí tín tâm của ngươi kiên định thì bí pháp của ta mới phát huy hết diệu dụng, trong vòng một năm giúp ngươi liên tục thăng tám cấp!
- Vương lão huynh, không phải chỉ cần lòng tin sao, ta tin tưởng là đượcc. Ta kháo!
Trầm Côn nắm chặt tay tức giận đáp.
- Tốt, đây mới là đệ tử của Vương Kiêu ta!
Vương Kiêu chậm rãi nói,
- Để tăng lòng tin của ngươi ta có thể nói cho ngươi một chuyện. Đại ca của ta tên là Vương Mãng, ở thời đại của ta hắn được xưng là Liệt Thiên Vũ Hoàng… nếu ngươi có hứng thú thì có thể tra trong sách sử xem đoạn thời gian điên cuồng nhất của hắn một năm thăng bao nhiêu cấp!?
Không đợi Trầm Côn trả lời hắn đã tiếp tục,
- Ta nói cho ngươi biết, trong một năm hắn tăng liên tục mười ba cấp, hơn nữa là theo Hắc Nguyên Vũ Tông, từ Hỗn Độn Vũ Tôn tấn cấp đến truyền thuyết Vũ Hoàng, đạt tới đỉnh phong cảnh giới Vũ Hoàng! Trầm Côn, bí pháp ta truyền thụ cho ngươi chính là bí pháp năm đó đại ca ta dùng để thăng cấp – Càn Khôn Dịch Mệnh!
- Lão huynh, vậy bắt đầu đi.
Trầm Côn buông mảnh vải ra, toàn bộ nội dung trên đó đã được hắn ghi nhớ kĩ trong đầu
- Tốt!
Vương Kiêu nhanh chóng truyền thụ một đoạn khẩu quyết,
- Đêm nay ta sẽ giúp ngươi bồi đắp căn cơ, truyền thụ cho ngươi những gì căn bản nhất… Tụ Linh Trận!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...