Hai tên báng bổ thần các ngươi, đang nói chuyện gì?
Huyền Soa trách hỏi, câu nói ấy không phải hướng tới Hàn Thiên Động, mà lạnh lùng quy trách nhiệm lên người hai huynh đệ Trầm Côn:
- Các ngươi đã biết, ô sào chiến hạm là của Đông ca thánh nhân, vậy hãy cho ta một cái công đạo.
- Ngươi là muốn chúng ta đem chiến hạm trả lại cho ngươi?
Trầm Ưng cười lạnh một tiếng nói:
- Bất quá thực đáng tiếc, ta cũng đã nghe người ta nói về quy củ của Hoàng Kim huyết tộc, cũng đã thấy tận mắt tộc quy của các ngươi…
- Nga, ngươi hiểu được quy củ như thế nào?
- Tỷ như, xúc phạm người…
Trầm Ưng bước một bước về phía Huyền Soa:
- Hoàng Kim huyết tộc luôn tự cho mình là dòng tộc thừa lệnh trời, thay mặt thần linh cai quản thiên hạ, các ngươi đã âm thầm khống chế rất nhiều quốc gia, lãnh thổ… Tại các khu vực đó, các ngươi dùng danh nghĩa thần linh thống trị vạn dân, chỉ cần có bất kỳ ai dám xúc phạm các ngươi, cũng bị coi như đã phản bội lại thần linh, Hoàng Kim huyết tộc tất sẽ diệt sát đến cùng… Ta nói có đúng không?
- A, hóa ra ngươi hiểu rất rõ về chúng ta.
Huyền Soa lộ ra nụ cười như quỷ dạ xoa nói:
- Cho nên thế nào?
- Cho nên… Dù sao chúng ta cũng đã xúc phạm các ngươi rồi, giao ra chiến hạm cũng chết, không giao ra chiến hạm cũng chết, ta đây vì sao phải nghe lời ngươi chứ?
Khi nói những lời này, Trầm Ưng đã đứng đối diện với Huyền Soa, hắn đột nhiên mãnh mẽ phát ra một quyền.
- Chỉ là ánh sáng đom đóm, cũng tưởng mình tỏa sáng được sao?
Huyền Soa tựa hồ cũng sớm dự liệu được Trầm Ưng định đánh lén hắn, cánh tay khô lâu vung ra, bắt được nắm tay Trầm Ưng, sau đó kéo về phía trước, đẩy Trầm Ưng bắn ra ngoài, đụng nát một đoạn tường bao quanh đình viện.
- Hồng Nguyên vũ tông hạ đoạn, lại có được Sát Na Bách Niên, hơn nữa chỉ mới mười lăm tuổi…
Thuận miệng nói ra tư chất và đặc tính vũ hồn của Trầm Ưng, Huyền Soa gật đầu nói:
- Tiểu tử kia, ta thực hài lòng với tiềm lực của ngươi, nếu ngươi chịu phủ phục dưới chân thần linh, ta nguyện ý khoan thứ tất cả tội lỗi của ngươi, ban cho ngươi thân phận Hoàng Kim Huyết tộc. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Để ta làm tay sai cho Hoàng Kim Huyết tộc sao? Thúi lắm!
Trầm Ưng đứng lên, hung hăng như chó điên đánh về phía Huyền Soa.
Hắn bị làm sao vậy?
Trầm Côn cảm thấy kỳ quái, Huyền Soa nói muốn giết Trầm Ưng, Trầm Ưng bất quá chỉ cười lạnh một tiếng, mà Huyền Soa vừa nói Trầm Ưng đầu nhập Hoàng Kim Huyết tộc, hắn liền phẫn nộ đến mất đi lý trí… Phản ứng này có quá mức không nhỉ?
Không thể trách Trầm Côn lại thấy kỳ quái, hắn mới chỉ tiếp xúc với Hoàng Kim Huyết tộc thông qua Dạ gia, đệ tam đẳng Dạ gia, chính là Hoàng Kim Huyết tộc đệ tam đẳng (đời thứ ba) có tới mười hai gia tộc, đặc biệt đứng đầu đệ tam đẳng là Đông Ca, Ba Sơn Vũ, đây mới chính là lãnh tụ chân chính của Hoàng Kim Huyết tộc. Mà Trầm Côn hoàn toàn không rõ những chuyện này, nên không biết đến sự khủng bố của thủ lãnh Hoàng Kim, lại càng không biết, phủ phục dưới chân thần linh mà Hoàng Kim Huyết tộc nói đến là việc nhục nhã đáng hận đến mức nào!!!!
Rầm.
Trong lúc Trầm Côn còn đang suy nghĩ thì Trầm Ưng lại thêm lần nữa bị một chiêu của Huyền Soa đánh bay.
- Lý lão huynh, thêm một lần "Lục diện thú thần" nữa.
Trầm Côn trong lúc này bắt buộc phải hóa thân thành Lang nhân tham chiến, mà Lý Mục cũng từ cơ thể Trầm Côn tách ra.
- Đừng nóng vội.
Cổ Nguyệt Hà đột nhiên hét to một tiếng, ngưng trọng một cách hiếm thấy nói:
- Trầm Côn, ngàn vạn lần đừng động thủ với Huyền Soa… Ta cho ngươi biết, Huyền Soa không phải là người, hắn là một xác ướp (kiền thi) do bí pháp đặc biệt của Hoàng Kim Huyết tộc luyện chế ra, lại có một bộ phận linh hồn bên trong vốn là được tách ra từ cao thủ trong Hoàng Kim Huyết để khống chế hành động của hắn.
- Hiểu chưa? Ngươi nhìn lại Huyền Soa đi, kỳ thật hắn chỉ là một thây khô, chân chính không đáng sợ, có điều trong thân thể hắn lại che dấu một phần linh hồn, mà phần linh hồn nọ lại có thể thông qua hai mắt của Huyền Soa gặp mặt ngươi, nhìn thấu ngươi, khiến ngươi không cách nào ẩn dấu.
Cổ Nguyệt Hà nói:
- Bây giờ ngươi còn đang trong dáng vẻ lão hòa thượng, không động thủ, chưa để lại manh mối dấu vết nào hết, chính là một khi động thủ, bị Hoàng Kim Huyết tộc nhìn thấu, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội chạy thoát.
- Chẳng lẽ ta cứ để Trầm Ưng bị đánh sao?
Trầm Côn lớn tiếng hỏi lại.
- Ngươi hiện tại chỉ có chạy trốn là tốt nhất, chạy trốn đi.
Cổ Nguyệt Hà còn gân cổ lên hét to hơn.
Chạy trốn?
Trầm Côn chưa bao giờ có thói quen bỏ mặc huynh đệ mà chạy trốn, tuy rằng vị huynh đệ này hắn dùng cách lừa gạt để nhận về… Hít sâu một hơi, Trầm Côn đón được thân hình bị đánh bay của Trầm Ưng, cười híp mắt tiến đến gần Huyền Soa.
- Lão huynh à, khi dễ tiểu hài tử thì nói làm gì? Có giỏi thì đánh với ta.
Trầm Côn cười tủm tỉm nói.
- Ngươi?
Huyền Soa không ngừng lắc đầu, hiển nhiên, hắn nghĩ Trầm Côn và Trầm Ưng giống nhau, đều không xứng là đối thủ của hắn.
Chậm rãi giơ tay lên, Huyền Soa chỉ về phía Trầm Côn:
- Lão hòa thượng…
Uỵch.
Trong lúc đang đại chiến căng thẳng, bên ngoài đình viện bỗng nhiên vang lên một tiếng động, một bóng người phi thân qua tường nhưng thất bại liền rơi bịch xuống đất.
Hai mắt say sưa mơ màng, bước chân loạng choạng, tóc xõa tung rối nùi, bên hông treo một bầu rượu, một thanh kiếm… Đây không phải cái tên tửu quỷ bị bần tăng cướp đoạt hay sao?
Sau khi bước vào đình viện, tên tửu quỷ giống như không nhìn ra khung cảnh náo động bên trong, nhanh nhẹn đi về phía bắc, trước mặt hắn có một cây đại thụ chắn đường, hắn trèo thẳng lên cây, sau đó thả rơi từ trên cây xuống, rồi đi tiếp, giống như không biết đi đường vòng vậy… Phía trước có một cái ao, hắn nhảy xuống ao, thuận tay rửa mặt, sau đó tiếp tục đi về phía bắc… Mà kể cả có một bức tường thấp xuất hiện trước mắt hắn, hắn vẫn tiếp tục không đi vòng, nhất quyết trèo qua tường đi về phía bắc…
Rốt cục cũng đi tới chỗ Huyền Soa và Trầm Côn.
- Ai, đúng rồi.
Tên tửu quỷ vỗ vỗ gáy hướng về phía Trầm Côn nháy mắt mấy cái nói:
- Tiểu tử, đồ vật ngươi thiếu nợ ta đâu rồi.
- A,
Trầm Côn ngây người gật đầu, vẫn còn kinh ngạc cho quyết tâm phá đá leo tường nhất quyết đi thẳng về phía bắc của người kia:
- Ai, không đúng, ta nợ ngươi cái gì chứ? Ta chẳng thiếu nợ ngươi cái gì hết.
- Nói bậy.
Tửu quỷ vươn tay ra:
- Thiệp mời đâu, đừng tưởng rằng ngươi hóa trang thành người khác thì ta không nhận ra, ngươi "mượn đi" thiệp mời của ta không phải sao?
Trầm Côn mắt nhỏ híp lại chỉ còn một khe hẹp, vẫn muốn cãi cố, có điều tên tửu quỷ túm luôn cổ áo hắn, rút ra tờ thiệp mời trong túi hắn.
- Tiểu tử, lần sau mượn đồ phải nhớ trả lại, bằng không cho dù là bằng hữu thân quen, ta cũng trừng trị không tha.
Nói xong, tửu quỷ ngáp một cái, nằm luôn xuống đất, thoải mái ngáy khò khò, tư thế tiêu sái như muốn nói:
"Ta mệt rồi, cho nên ta muốn ngủ, nơi này có thích hợp hay không ta bất kể, người khác nhìn thì cứ việc nhìn, ta không quan tâm".
- Ân, ân, ân…
Vừa rồi lúc lội qua ao, nước và bùn tràn vào trong giầy, tửu quỷ cảm thấy có chút khó chịu, liền hé một bên mi mắt, nháy mắt với Trầm Côn:
- Tiểu tử, cởi giày giúp ta.
- Ai u, xem lão huynh ngươi nói kìa, ta đâu phải người hầu của ngươi.
Trầm Côn cười hắc hắc.
- Ngươi không chịu giúp ta? Hảo, hảo, ta tìm người khác vậy.
Tửu quỷ xoay người lại, bỏ hồ lô ra uống vài ngụm, bỗng nhiên có vẻ như thi hứng nổi lên, giơ cao hồ lô lên cười to ngâm:
- Rượu ngon rượu ngon a, tại Trường An say hoa cùng liễu, năm quý (tộc) bảy (vương) hầu cùng chung ly… Ngự tửu nơi hoàng cung, cũng chẳng bằng nữ nhi hồng mười tám năm cất giấu… Dũng sĩ chẳng ngại bờ xa mà vững bước, phong lưu thành tính luôn dẫn đầu, ha ha ha ha ha ha… Huyền Soa, cởi giầy cho gia gia.
- Thật là vinh hạnh cho ta.
Huyền Soa mỉm cười đi tới, cởi giày cho tên tửu quỷ.
- …
- …
- …
Trong con mắt đang trợn lên vì kinh hãi của Trầm Côn, tửu quỷ vung chân nghiến răng, tiếp tục ngủ say sưa.
Mà Huyền Soa ánh mắt thâm trầm nhìn Trầm Côn, cười cười, rồi xoay người rời đi.
Này, thế là kết thúc sao?
Trầm Côn quả thực hoài nghi mình có lẽ đang nằm mơ, hắn đẩy đẩy tên tửu quỷ, lại nhìn Trầm Ưng cũng đang kinh hãi giống mình, không thể tin tưởng, một hồi phong ba bão táp với Hoàng Kim thánh nhân, cứ như vậy qua đi.
- Đại ca, tên tửu quỷ này là ai?
Trầm Ưng cố hết sức mới nhỏ giọng hỏi được một câu.
- Theo ta thấy…
Trầm Côn chặc lưỡi nói:
- Trước tiên, cứ mặc kệ hắn là ai, hiện giờ đã an toàn rồi, cứ coi như hắn không tồn tại, việc phải làm thì cứ làm thôi.
- Chúng ta bây giờ nên làm gì?
Bị hào khí của tên tửu quỷ uy hiếp, Trầm Ưng có vẻ suy nghĩ chậm chạp hẳn.
- Cướp sạch, lấy hết, đốt trụi.
Trầm Côn lời ít, ý nhiều.
Sau đó, coi như tửu quỷ kia không tồn tại, Trầm Ưng thì đi bắt mấy tên trụ cột Hàn gia, còn Trầm Côn lấy độc dược của Huyền Si, cấp cho Hàn Thiên Động không chịu mở miệng uống vào, chỉ chốc lát sau, bọn hắn liền ép được lão nói ra nơi cất giấu Băng Phách Tuyết liên hoa.
Tiếp đó hai người ra lệnh cho mấy người… mấy đệ tử cốt cán của Hàn gia dẫn đường, hai người tiến đến chỗ sâu nhất trong Chú kiếm sơn trang, mở ra một bảo khố ngầm chứa đầy tài liệu đúc thuật, mà trong chỗ sâu nhất của bảo khố, một đóa Băng phách Tuyết liên hoa đang trôi nổi giữa không trung, tản ra khí tức băng lãnh.
- Chính là nó.
Trầm Ưng bước tới trước, há miệng, nuốt Băng phách Tuyết liên hoa vào bụng.
- Đại ca, đây là độc môn bí pháp của gia tộc chúng ta, biến bụng thành Càn khôn, chuyên dùng để cất giữ nguyên liệu chú tạo.
Trầm Ưng giải thích, lại chỉ vào bảo khố chất đầy:
- Băng phách Tuyết liên hoa đã tới tay, còn lại mấy thứ này…
- Không phải đã nói rồi sao? Cướp sạch, lấy hết, đốt trụi, cái gì cướp được phải cướp, có thể mang đi thì mang, không mang được đi thì một mồi lửa đốt trụi là được.
Trầm Côn tuy rằng đã nói đốt trụi, bất quá thật sự đến lúc giơ cây đuốc lên, lòng tham của hắn khiến hắn không đành lòng, dứt khoát nhường Trầm Ưng điều hạm đội ô sào tiến đến, lại dùng đại pháo bắn thành một cái động khẩu lớn, đem toàn bộ thương khố lên ô sào chiến hạm.
Làm xong tất cả những việc này, Trầm Côn ra một mệnh lệnh cho ô sào hạm đội – theo đường biển rời đi, đi thật xa, sau đó tìm nơi thả neo đợi lệnh.
Ý tứ của mệnh lệnh này chính là: ta trốn ra biển, cho dù có người đỏ mắt thèm thuồng những bảo bối này, hay Hoàng Kim Huyết tộc muốn đoạt lại hạm đội, thì bọn hắn cũng không có khả năng giữa đại dương mênh mông vô định tìm ra một hạm đội "nho nhỏ" như thế!
Hoàn toàn chiếm đoạt được bảo tàng ngầm của Hàn gia, khi Trầm Côn trở lại mặt đất, mặt trời đã chiếu rọi.
Có điều tửu quỷ đầu kia vẫn nằm trong đình viện ngủ say sưa, Trầm Côn thật sự không nhịn được hiếu kỳ, ngồi xổm xuống cạnh lão tửu quỷ vỗ vỗ bả vai hắn:
- Lão huynh, đừng giả bộ ngủ nữa, nói cho ta biết, ngươi là thần tiên phương nào?
- Ha~~~ hô.
Tửu quỷ đầu ngáy ầm ĩ như sấm, hắn như thế nhưng có vẻ không phải giả bộ mà là thật sự đã ngủ trên nền đất một đêm.
Người này trực tiếp lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, hào sảng say sưa nằm mộng, thực khiến Trầm Côn liên tục chắt lưỡi, thầm nói… Này anh chàng to gan lớn mật kia, không sợ ngủ say bị người ta đâm một dao sao?
- Lão huynh,
Vừa bước đi, Trầm Côn vừa hô lớn:
- Mặc kệ ngươi là ai, chúng ta cũng rất cảm tạ ngươi. Không có ngươi, huynh đệ chúng ta chắc đã bị Huyền Soa thủ tiêu.
- Ngô…
Hán tử say bị đánh thức, bộ dạng uể oải hướng về phía Trầm Côn vung tay lên:
- Cút mau đi, cút mau, phá hoại giấc mộng thanh xuân của ta, tội lỗi thật lớn… Ai, đúng rồi.
Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
- Thiếu chút nữa quên mất, gặp đại ca ngươi thì nói với hắn một tiếng, ta đang cố gắng đi về phương bắc, bất quá khi nào mới đến được Xuất Vân Hải thành, thì chưa rõ a.
Nói xong, hắn đứng lên, tiếp tục đi về phía bắc.
Vẫn kiểu đi không thay đổi, phía trước có một cây đại thụ, rõ ràng chỉ cần xoay người một chút là có thể đi qua, kết quả hắn dùng hết sức trèo lên cây, sau đó từ trên ngọn cây thả rơi "bụp" một cái xuống…
- Nhìn cái gì? Không biết ta mù đường sao? Xoay người lại, ta sẽ không xác định được phương hướng nữa a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...