Vũ Toái Hư Không

Vô cùng đúng lúc, trên Hắc Vân thượng cũng truyền xuống một âm thanh.
- Đạ ta ý tốt của Triệu Vương, Trầm gia, chúng ta xin nhận.
Thanh âm này trịnh trọng nói:
- Trầm Phù Đồ, ta lệnh cho ngươi lập tức triệu tập toàn bộ thành viên Trầm gia, trang bị nhẹ nhàng, trong vòng ba ngày phải chạy tới Tây Bộ man hoang, nếu chậm chễ, xử theo quân pháp.
Trong vòng ba ngày chạy tới Tây Bộ man hoang? Người Trầm gia mệt chết cũng không làm được a, Trầm Phù Đồ cắn răng nói:
- Kính xin Dạ gia chờ một chút, gia nghiệp Trầm gia to lớn, cần xử trí một ít hậu sự.
- Không cần xử trí!
Thanh âm kia lãnh đạm nói:
- Ta đã hạ lệnh cho Tô gia tiến nhập Tân Nguyệt thành, bọn họ là người địa phương, chấp chưởng quản lí Tân Nguyệt thành, ngươi lập tức khởi hành, hết thảy sự vụ Trầm gia lúc sau, toàn bộ giao cho Tô gia xử trí!
Thế này không khác gì nhổ tận gốc Trầm gia, tất cả sản nghiệp đều giao cho Tô gia!
Khó trách Tô gia lại xuất hiện ở Tân Nguyệt thành…
Con mẹ nó, nguyên lai Dạ gia đã sớm sắp đặt xong bố cục rồi!
- A!
Trầm Phù Đồ cười khổ một tiếng hướng về phía Công Tôn Viễn vẫy vẫy tay, khi đến gần nói:
- Công Tôn tiên sinh, Hoàng Kim huyết tộc các ngươi thật sự là cẩn thận, dùng đại nghĩa dân tộc bức ta xuất chinh, dùng Tô gia đến đoạn đường lui của ta…Uhh, nếu ta đoán không sai, các ngươi còn chuẩn bị hậu chiêu, chỉ cần ta dám chống lệnh, cao thủ các ngươi mai phục ở dưới liền lập tức ra tay, tuân mệnh vua tới giết ta, đúng không?
- Ngươi thử nói đúng không?
Công Tôn Viễn cười nói.
- Ta còn có thể nói gì được đây?
Trầm Phù Đồ bi phẫn nói:
- Triệu Vương đã giao vận mệnh Trầm gia vào tay Dạ gia, ta còn có thể nói cái gì đây?
- Nếu không còn gì để nói, vậy lên đường đi!
Công Tôn Viễn cười nói:
- Yên tâm, dọc theo đường đi, ta sẽ hảo hảo chiếu cố các ngươi…

Ta có nói Trầm gia muốn lên đường sao?
Trầm Phù Đồ sắc mặt đột nhiên dữ tợn:
- Đi là chết, không đi cũng chết, tại sao Trầm Phù Đồ ta còn phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhìn Dạ gia các ngươi bộ mặt chó săn sao?
- Trầm Phù Đồ, ngươi kháng mệnh sao?
Công Tôn Viễn hét lớn.
- Kháng mệnh thì như thế nào?
Trầm Phù Đồ đột nhiên giơ đại dao của mình lên, cất giọng quát:
- Người Trầm gia nghe lệnh, Triệu vương bất nhân bất nghĩa, bán đứng công thần, lấy lòng tiểu nhân, Trầm Phù Đồ ta dù chết cũng không hàng, quyết định phản bội rời khỏi Triệu quốc!
Trầm gia, tạo phản rồi!!!

Theo tiếng hét của Trầm Phù Đồ, những vị khách nhân ở đây ồ lên, tạo thành một trận hỗn loạn.
Mới đầu bọn họ chỉ ở ngoài cười híp mắt xem náo nhiệt, Đại Triệu hoàng đế cùng Dạ gia kẻ xướng người họa, Trầm gia nghĩ tất cả các biện pháp để bảo vệ mình, tràng diện này cỡ nào thú vị, chính là…Trầm gia trắng trợn tạo phản, Hoàng Kim Dạ gia có cớ hoàn mỹ, kế tiếp sẽ là một hồi máu tanh sát phạt a!
"Chạy mau, chạy mau!" Tân khách cùng bình dân bốn phía chạy trốn.
Ở giữa trong đám hỗn loạn này, trên Hắc Vân truyền đến một tiếng cười lạnh, một đạo thân ảnh đầu bạc trắng lay động từ trên trời giáng xuống.
Trầm Phù Đồ, ngươi có gan chống lại lệnh vua, uổng công bách tính Triệu quốc mong chờ, ta Thiên Vũ Trương Nguyên đại biểu Dạ gia, giết kẻ gian tà bất trung bất hiếu như ngươi!
Đúng là sau khi đất Hoang Châu rơi vào tay giặc, Thiên Vũ Tông chủ Trương Nguyên liền đầu nhập vào Dạ gia.
Trương Nguyên là Lam Nguyên Vũ Tông đỉnh phong, trong Cửu Châu nắm chắc một vị trí cường giả, hắn vừa ra tay, trên mặt từng người Trầm gia lộ ra thần sắc kiên định, cùng lắm thì chết trận mà thôi!
Thiên Vũ, Huyễn phù!
Đi vào khoảng không trên đầu Trầm gia, Trương Nguyên song chưởng mở ra, hằng hà sa số linh phù liền từ tay áo của hắn đi ra, kết hợp với nhau tạo thành một đôi cánh chim mầu trắng thật lớn, sau đó, Trương Nguyên từ trên không lao xuống.
Ngay trong nháy mắt này, đã xảy ra rất nhiều vi diệu biến hóa.
Nhìn thấy Trương Nguyên xuất thủ, Trầm Côn khóe miệng rốt cuộc xuất hiện nụ cười: "Dạ gia đã xuất ra con át chủ bài rồi, mình cũng sẽ không phải lo lắng về sau, có thể đem con bài chưa lật toàn bộ xuất ra rồi!"
Ai u, Trương lão huynh đã lâu không gặp, gần đây phát tài nha!
Trầm Côn tung người nhẩy ra, cái này là muốn thay Trầm Phù Đồ ngăn cản Trương Nguyên.

Nhưng đúng lúc này, Lý Mục ở trong thế giới linh hồn hắn lại hét to:
- Trầm Côn ngươi làm gì vậy?
Hỏng rồi!
Trầm Côn không thể nào dự liệu được Triệu vương cùng Dạ gia cấu kết với nhau hãm hại, cũng sẽ không dự liệu được Trầm gia phản quốc – Trầm gia phản quốc, tuyệt đối sẽ gây ra phản ứng cho thú tôn Lý Mục.
Phải biết rằng, năm đó vì Triệu quốc, Lý Mục ngay cả con gái mình cũng giết đi, một người như vậy nói hắn ngu trung cũng đúng, nói hắn yêu nước cũng đúng, nên tuyệt đối không thể ở trước mặt hắn làm ra chuyện tình có lỗi với Triệu quốc, bằng không khẳng định hắn sẽ trở mặt.
- Trầm gia phản quốc, đã nghiệp chướng rất nặng rồi, ngươi còn muốn tội càng thêm nặng, có lỗi với tổ quốc mình sao?
Lý Mục lạnh lùng nói.
"Lão tử là người địa cầu, chưa bao giờ là người Triệu quốc!"
Trầm Côn trong lòng thầm mắng một câu, bĩu môi nói:
- Lý lão huynh, ta không động thủ, vậy nhìn người nhà bị giết sạch sao?
- Nhưng ngươi không thể…
- Không có gì là không thể!
Trầm Côn mắng:
- Lão tử cũng có lương tâm, sẽ không làm chuyện có lỗi với quốc gia mình, bất quá cho tới bây giờ Triệu quốc cũng không phải là quốc gia của lão tử! Triệu vương vô đạo, lão tử liền phản hắn!
Hắn bĩu môi nói tiếp:
- Lý lão huynh, ta biết ngươi một lòng vì nước, bất quá ngươi dùng đầu óc suy nghĩ một chút, Triệu vương bây giờ đáng để ngươi trung thành sao? Không từ mà biệt, lấy sự hiểu biết của ngươi với người Triệu quốc, ngươi suy nghĩ một chút, nếu ta bây giờ ta nói với mọi người, Thú Tôn Lý Mục ngươi ở nơi này, Triệu vương sẽ có phản ứng gì?
Lý Mục bị mắng không có lời nào để biện minh.
Hắn biết rõ, nếu như tin tức mình tái hiện nhân gian truyền ra đi, Triệu vương chẳng những sẽ không cung kính kêu một tiếng Thú Tôn, ngược lại, hắn có thể nghĩ tất cả các biện pháp tới giết chết mình! Bởi vì hai chữ "Thú Tôn" này trong Triệu quân đích xác có uy danh quá lớn, Triệu vương tuyệt sẽ không cho phép một Thú Tôn xuất hiện có năng lực làm lung lay vương vị của hắn…
Đây cũng là nguyên nhân Trầm Côn biết không dùng được ảnh hưởng Lý Mục đến Triệu quân – Lý Mục xuất hiện, Triệu quân chỉ có thể thành tử định, sẽ không thay đổi thành bằng hữu!
- Nghĩ thông suốt hay chưa?
Thấy Lý Mục không nói gì, Trầm Côn gắt giọng:
- Kệ mẹ nó, quản ngươi nghĩ thông suốt hay không thông suốt, nguy cơ Trầm gia ở ngay trước mắt, lập tức mở cho ta Khải Ngự Thú Thiên Hoàng, giúp ta giết địch.


Lãng phí nhiều nước miếng, Trầm Côn cuối cùng cũng làm cho Lý Mục an tĩnh lại, bất quá hắn cũng đã lãng phí bảy tám giay thời gian.
Trong bẩy tám giây thời gian này!
Một đạo thân ảnh kim sắc so với phản ứng của Trầm Phù Đồ còn nhanh hơn. Thì ra là, Bất Sắc đã sớm phục kích thật tốt, đợi đến khi địch nhân đến liền xuất hiện, hắn dựa vào hóa thân Thanh long đao của mình chỉ kém Phương Thiên kích, cũng không sợ quyền cước nhân loại bình thường, nên giành lên trước đối chiến Trương Nguyên.
A di đà phật, phật dạy rằng, con khỉ tới đây!
Bất sắc lấy tốc độ thật nhanh của cởi nội khố mầu hồng của mình, hướng về phía đầu Trương Nguyên chụp tới.
Cái gì vậy?
Trương Nguyên chỉ cảm thấy hoa mắt, một mảnh bóng dáng đỏ rực liền bao phủ đỉnh đầu, sau đó hắn thấy rõ ràng đây là một điều xú khí từ nội khố tản ra, không khỏi giận tím mặt, điên cuồng hét một tiếng:
- Đồ khốn, dám cả gan làm nhục lão phu?
Tiếng nói vừa thoát ra, hai chi linh phù dáng cánh chim của Trương Nguyên điên cuồng tăng tốc vọt hơn mười trượng, che lấy nửa phiến thiên không, mà Bất Sắc cũng không thể tránh né, bị linh phù cánh chim khóa lại bên trong.
Chết đi cho ta!
Trương Nguyên dính nội khố mầu hồng giận điên người, vừa rat ay liền không chút lưu tình, cánh chim trong linh phù đều biến ảo thành từng phiến lưỡi dao, giống như máy xay thịt cắt lấy cổ Bất Sắc.
Đinh, đinh, đinh…
Liên tiếp tiếng kim loại va chạm vào nhau, hằng hà sa số linh phù bao phủ trên người Bất Sắc…Bất Sắc mặc dù là hóa thân của Long đao, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là Hồng Nguyên Vũ Tông, nếu gặp Hồng Nguyên Bắc Địa Vương còn có thể đao thương bất nhập, nhưng bây giờ hắn gặp phải đối thủ tu vi Lam Nguyên đỉnh phong Trương Nguyên, chính là cao hơn so với hắn bốn cấp. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Không hề có chút huyền niệm nào!
Cánh chim trắng trên trời bao vây xuống, đột nhiên, giữa cánh chim bắn ra một đạo huyết quang, mà Bất Sắc thì kêu thảm một tiếng, ngay sau đó thanh âm im bặt…
….
#$%$%#! Bất Sắc đi ra ngoài từ lúc nào, hắn không phải là trốn ở sau lưng bần tăng sao?
Mắt thấy đồ đồ của mình bị giảo sát (treo cổ), đôi mắt Trầm Côn đột nhiên híp nhỏ lại, sau đó hai vai hắn trầm xuống, thân thể tăng vọt lên đến hơn hai thước, trên ngón tay móng vuốt sói sắc bén dài ra…
Ngự thú Thiên Hoàng mở ra, Trầm Côn hóa thành một con hung mãnh Lang Nhân, đồng thời thả ra mấy trăm đầu sói áp trận.
Ngao ô! Từng đợt sói tru vang lên, bầy sói tìm tòi giữa cánh chim của Trương Nguyên, đem Bất Sắc đoạt trở về.
Da tróc thịt bong, cả người đãm máu, Bất Sắc đã bị giảo sát có dạng như con khỉ, vô cùng may mắn khung xương của hắn được tạo thành từ ngũ sắc thạch, bảo hộ lấy nội tạng, kiểm tra hơi thở, vẫn còn thoi thóp một hơi.
"Con khỉ ngu ngốc" Bất Sắc vẫn còn sống, trong lòng Trầm Côn cũng nhẹ thở ra, hắn đem Bất Sắc ném cho A La chăm sóc, còn mình thì chỉ huy bầy sói triển khai, ngăn cản đường đi của Trương Nguyên.
- Ai iu, Trương lão huynh sắc mặt không tệ, gần đây phát tài sao?
Trầm Côn đã khôi phục lại bộ dạng của mình, ngồi trên lưng một con sói, cười hì hì hướng về phía Trương Nguyên vẫy tay một cái.
- Trầm Côn

Tất cả mọi người lặng đi một chút, người Trầm gia muốn tiến đến nói chuyện, Trầm Côn hướng bọn họ khoát tay, ý bảo bây giờ không phải là thời gian nói chuyện, sau đó hướng về phía Trương Nguyên nói:
- Trước không vội đánh nhau, ngồi xuống tâm sự một chút được chứ?
- Ta và ngươi, trong lúc này, có cái gì để nói sao?
Trương Nguyên cười lạnh một tiếng.
- Khẳng định không có chuyện gì để nói!
Trầm Côn cười hì hì gật đầu một cái:
- Chính là ta nói chuyện phiếm, cũng không phải nói với ngươi a!
Rồi chỉ vào Hắc Vân:
- Ta thật không có thói quen cùng chó săn giao tiếp, lão huynh, vẫn là đem chủ tử sau lưng kêu ra đi, ta cùng hắn tán gẫu!
- Ta không có tư cách nói chuyện với ngươi?
Nhất thời mặt Trương Nguyên biến sắc.
- Đúng vậy a, ta nói không sai chứ?
Trầm Côn cười tủm tỉm nói:
- Ngươi không phải đã đầu nhập vào Dạ gia sao? Vậy mà vẫn còn ở đây tự nhân cái gì là cao nhân? Hai quân giao phong chính là Vương đối Vương, đối chiến nhau, hiện tại ta chính là người đứng đầu Trầm gia, nên chỉ biết đối thoại với người đứng đầu Dạ gia, còn như ngươi…haiz, lão huynh ngươi xắp xếp hảo hảo mà tông chủ không nghe theo, làm cho người phải làm không công, nên để lão bản chúng ta đối thoại, dĩ nhiên là không có ngươi thân phận nô bộc tham dự rồi.
Tặc hòa thượng này miệng lưỡi càng ngày càng cay nghiệt, Trương Nguyên bị hắn bị hắn làm cho tức giận nhãn cầu đầy những tơ máu, làm bộ muốn xông lại giết chết Trầm Côn.
- Ta khuyên ngươi tốt nhất là không nên động thủ!
Trầm Côn khoát khoát tay chỉ, tiếp tục nói:
- Trương lão huynh, thân phận ngươi hạ thấp xuống, đầu hẳn là không đần đi chứ? Vậy thì cố gắng suy nghĩ một chút…ngươi nhìn ta, đại quân Dạ gia đã tới gần, hơn nữa còn chiếm danh phận quốc gia đại nghĩa. Nhưng ta không chút hoang mang, còn dám ở chỗ này nhàn đàm với ngươi, thế này đại biểu cái gì?
Hắn cười cười.
- Đúng vậy, ta không có sợ hãi. Cho nên ngươi tốt nhất ngươi để chủ tử ra mặt cùng ta một chút, nếu không đánh nhau ngươi nhất định không chiếm được ưu thế!
- Oa? Ngươi có lòng tin này chứ?
Trên bầu trời truyền đến một tiếng hỏi rất thản nhiên, người thưởng thức trà trong đình bát giác thân ảnh đứng lên, bề ngoài tuấn lãng chỉ khoảng mười mấy tuổi, nhưng đã có niên kỉ hơn trăm tuổi, đúng là Dạ Trung Hành đã gặp từ lâu.
- Vì cái gì không có lòng tin?
Trầm Côn cười to nói:
- Dạ gia các ngươi dám ở chỗ này hoành hành ngang ngược, không phải là ỷ vào cao thủ cỡ nào sao? Bần tăng nhân duyên không tốt, nhưng cũng có mấy vị bằng hữu cao thủ, xem ai nhiều cao thủ hơn nào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui