Vũ Toái Hư Không

- Phùng kiếp? Tên thiếu gia quần áo lụa là như ngươi cũng có gan đến ốc đảo yêu thú ư?
Trầm Côn bĩu môi cười.
- Ta cũng không muốn, nhưng vừa nghĩ tới cảnh có thể giết ngươi mà thần không biết, quỷ không hay, còn có thể lấy cái đầu của ngươi làm bô, hahahaha, ta nhẫn nại không được!
Phùng Kiếp không hề sợ hãim cười tủm tỉm nói:
- Trầm Côn, ta đã âm thầm theo ngươi hai ngày, chờ được tới lúc này, nếu ngươi thông minh, lập tức quỳ xuống, lão tử sẽ cho ngươi một chút thể diện lúc chết!
Tên tiểu tử này khẳng định là đem theo cao thủ để sát hại bần tăng, không thể khinh địch! Trầm Côn âm thầm suy nghĩ đối sách, nhưng trong miệng lại nói:
- Ngươi dám giết ta? Phùng Kiếp, ngươi ám sát đồng môn Lăng Vân tông trong cuộc chiến, tội này ngươi không gánh nổi, chỉ cần một chút chứng có lọt ra ngoài, cả nhà Phùng gia các ngươi sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!
- Biết, biết, cho nên ta đã sớm chuẩn bị tất cả a!
Phùng Kiếp đắc ý ngẩng đầu lên.
- Ngươi thấy người bên cạnh ta rồi chứ? Biết hắn là ai không? Trầm Côn, ngươi cũng thật có vinh hạnh và may mắn đấy, vì để đối phó với ngươi ông nội ta đã phải mời Hùng đường chủ của Ngự Thú sơn trang. Hùng đường chủ là ngự thú sư có một không hai tại đất hoang châu, điều khiển vài trăm thú thì khỏi cần phải nói! Haha, chờ lát nữa Hùng đường chủ ra lệnh giết ngươi, sau này dù có ai bỏ công điều tra thì cũng chỉ có thể nhìn ra là ngươi chết trong miệng thú dữ mà thôi, Phùng gia chúng ta không có liên quan!
Phùng Kiếp lẩm bẩm:
- Đúng, chính là không hề liên quan, bởi vì thời gian ngươi chết, cao thủ Phùng gia đều đang ở Vô Ma Nhai, một người cũng không ra ngoài!
Ngự thú sư! Trầm Côn nghe tim mình đập mạnh, nghe nói ngự thú sư có năng lực giao tiếp với dã thú, có thể khống chế một lượng lớn chúng khi cần tác chiến, đối phó với họ phi thường khó khăn. Địa vị của ngụ thú sư rất lớn, cứ lật lại lịch sử vương triều Đại Triệu xem, Thú tôn Lý Mục chính là ngự thú sư, một đạo chân khí thú hoàng của hắn đã bảo hộ cho Đại Triệu một ngàn năm trăm năm, mấy chục vạn yêu thú sợ tới mức không dám làm loạn!
- Ha ha, Phùng lão gia tử thật là coi trọng ta!
Trầm Côn ra hiệu cho A Phúc đang nằm sau lưng mình, bĩu môi nói:
- Vậy các ngươi còn chờ cái gì? Động thủ đi!

- Ôi, Trầm Côn, ngươi không thể thông cảm cho một chút tâm tình của ta sao? Vì giết ngươi mà ta khổ sở chạy tới ốc đảo yêu thú, người mệt, hai chân sưng to như khẩu pháo, chẳng lẽ ngay cả vờn con mồi một chút ngươi cũng không chịu cho ta sao?
Phùng Kiếp ai oán thở dài, lập tức vung tay lên.
- Quên đi, Hùng đường chủ, việc tiếp theo nhờ ngài!
- Không, là nhờ các bằng hữu của ta!
Thanh âm của Hùng đường chủ đã tràn ngập từ tính, như gợn sóng đang khếch tán, truyền khắp rừng rậm.
Grao!
Ngao!
Soạt soạt!
Trong rừng đột nhiên vang lên rất nhiều âm thanh cổ quái, thì ra là tiếng gầm và tiếng di chuyển của mấy trăm con độc xà đang từ trong hang bò ra, hai đầu gấu hung mãnh, một bầy vô số cuồng lang, dương cặp mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào Trầm Côn, còn có đầy các loài phi hành đang bay kín trời!
Trên trán Trầm Côn bắt đầu xuất hiện tầng mồ hôi lạnh, ngự thú sư tuy không giống là khắc tinh trời sinh như phong thủy sư, nhưng cái loại này cũng quá biến thái, một câu liền ra lệnh cho mấy trăm con yêu thú, nhìn cũng đủ làm địch nhân mệt chết rồi!
- Hãy hưởng thụ một chút sự cường đại của ngự thú sư đi!
Phùng Kiếp giơ song chưởng lên cao.
- Trầm Côn!
Trong đầu bỗng vang lên thanh âm của Vương Kiêu, đây cũng là sau khi gặp lão tăng quét rác, Vương Kiêu có năng lực chủ động cùng Trầm Côn nói chuyện, hắn thấp giọng nói:
- Đừng hoảng hốt, ngự thú sư tuy rằng cường đại, nhưng cũng có nhược điểm trời sinh! Để điều khiển yêu thú, bọn họ sẽ phải phân tán linh khí trên người mỗi con yêu thú, trên thân người còn lại không còn bao nhiêu linh khí hộ thân, ngươi hãu công kích tên Hùng đường chủ, hiện tại hắn chính là một cái thùng rỗng.
Trầm Côn sáng mắt lên, thấy bầy sói đã nhào tới ngay trước mặt mình, môt loạt bạo viêm phù bay ra quấn về phía bọn sói, thừa dịp bọn sói đang tán loạn, Trầm Côn liền lách mình đánh về phía Hùng đường chủ.

- Ai da, tiểu tử ngươi cũng thật thông minh, biết thời điểm ngự thú sư chiến đấu không có năng lực bảo vệ mình, nhưng mà... Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Phùng Kiếp nở nụ cười quỷ dị.
Hùng đường chủ thờ ơ nói:
- Ngu xuẩn, ta biết nhược điểm của mình, há còn để cho người khác thừa cơ đánh lúc này sao? Một ngàn năm trước, ngự thú sư có một hiệp định bí mật. Lúc triệu hoán yêu thú, bên người nhất định có hai bản thể không kém bảo hộ!
- Hiệp định một ngàn năm trước?
Thân mình Trầm Côn run mạnh một cái, Vương Kiêu chết trước đây hai ngàn năm, căn bản là không biết cái hiệp định của ngự thú sư này, vậy còn có biện pháp nào đối phó với hắn đây?
Đang nghĩ ngợi thì từ dưới chân Hùng đường chủ có hai cái bóng đen bay lên, là hai con ngô công lớn (ngô công = con rết). Bọn chúng đột nhiên từ dưới đất xông lên, biến thành dài mấy chục thước, một con quấn quanh, bảo vệ thân hình Hùng đường chủ, con khác đang há cái miệng hôi tanh, hung hăng cắn về cố Trầm Côn.
Trầm Côn tránh né không kịp, đành phải hướng miệng con rết bắn một đạo linh phù, hắn hi vọng đạo linh phù này có thể làm nổ đầu con rết. Sau đó thừa dịp huyết nhục đang tung téo mà tập kích Hùng đường chủ. Thế nhưng không hiểu con rết có thuộc tính bí mật gì, nó liền há miệng nuốt lấy linh phù của Trầm Côn. Sau đó chỉ thấy trong thân của nó 'Oanh" lên một tiếng, lắc lắc đầu một cái, cái giáp bên ngoài toát ra vài bụm khói đe, sau đó ngang nhiên tiếp tục công kích!
Con Rết chết tiệt này không sợ linh phù sao? Một chiêu sai lầm, một chiêu sai lầm!
Ngay lúc Trầm Côn kinh ngạc vì linh phù bị nuốt, thì một con rết khác xuất hiện ngay sau lưng hắn, sau đó hung hăng quất thân hình hàng trăm cái chân của mình lên lưng Trầm Côn, giống như là quất một cái roi thép lên lưng Trầm Côn vậy.
- Bụp! Trầm Côn phun một ngụm máu, vô lực ngã ra đất, hai con Rết lớn cũng không chút khách khí đè lên người hắn, chân kìm trên hông hắn, miệng của bọn nó treo lơ lửng trên đầu Trầm Côn, lúc nào cũng có thể nhai đầu của hắn.
- Ngươi rất ngu xuẩn!
Hùng đường chủ hờ hững nói:
- Hai vị bằng hữu này đã cùng ta tu luyện mười năm, cùng nhau thăng cấp, hiện giờ ta là lục nguyên thượng đoạn, chúng cũng là lục nguyên yêu tông. Ngươi chỉ là một tên lục nguyên hạ đoạn, lại dám vật lộn cùng Lục Nguyên Yêu Tông thượng đoạn, thực là không biết sợ!
- Trầm Côn, thật có lỗi!
Ở trong thân thể Vương Kiêu chỉ biết cười khổ.

- Yên tâm, Yên tâm, ngươi dù lợi hại, cũng không thể biết được bí mật của ngàn năm sau!
Trầm Côn bất đắc dĩ nhổ ngụm máu, sau đó hắn ngẩng đầu:
- Phùng Kiếp, hiện tại ta cho ngươi cơ hội, cho người tùy tiện làm nhục địch nhân rồi!
Hắn nghĩ, chỉ cần Phùng Kiếp chịu bỏ thời gian làm nhục mình thì mình sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng!
- Oa nga, ngươi nhận thua sao?
Quả nhiên Phùng Kiếp nổi lên tâm tư muốn làm nhục Trầm Côn, hắn nâng chân lên, dẫm lên mặt Trầm Côn, hắn đang muốn phát tiết nỗi bực dọc trong lòng thì Hùng đường chủ vỗ vai hắn:
- Phùng thiếu gia, Trầm Côn là con mồi của hai bằng hữu ta, giết hắn như thế nào nên do hai vị bằng hữu của ta quyết định, đây là quy luật tự nhiên!
- Được, được, ta tôn trọng pháp tắc tự nhiên của ngự thú sư!
Phùng Kiếp dù không muốn thì cũng bấm bụng thối lui sang một bên. Tiếp đó, Hùng đường chủ đi đến cạnh Trầm Côn, vỗ vỗ vào một con rết:
- Bằng hữu, mặc dù ngươi đánh gục Trầm Côn, nhưng nếu không vị bằng hữu kia nuốt linh phù làm hắn kinh ngạc thì ngươi cũng sẽ không có cơ hội xuất thủ. Như vậy ta đem một phần thực vật cho bằng hữu kia, ngươi đồng ý không?
Con rết như có nhân tính, gật gật đầu.
- Đa tạ sự khẳng khái của ngươi, một tên thuộc về ngươi!
Hùng đường chủ lộ ra nụ cười thành khẩn.
Con rết Này quơ quơ thân mình, hướng về phía A Phúc. Trầm Côn lúc này hiểu được tên Hùng đường chủ đem hắn cùng A Phúc làm thức ăn cho hai con rết, đang thương lượng xem phân phối như thế nào!
- Trầm Côn, ngươi có thể trở thành thức ăn của bằng hữu ta cũng là vinh hạnh của ta, cũng là một cơ hội trở về tự nhiên, ngươi không nên cự tuyệt sự ban ân của thiên nhiên.
Hùng đường chủ yên lặng cầu nguyện, một con rết khác đem Trầm Côn đang mệt mỏi đè ra, phốc! phốc! phốc! trăm cái chân sắc bén cắm vào mình Trầm Côn, giống như muỗi hút máu bắt đầu hút máu tươi, mà cái miệng lớn của nó kiềm ở cổ Trầm Côn, chỉ cần hút sạch máu thì liền tiễn bay cái đầu của hắn. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì trong vòng mười giây đồng hồ sau, đầu và người Trầm Côn sẽ mỗi nơi một thứ!
Ở bên khác, lúc bị mấy trăm yêu thú vây quanh liền bị hù đến tè ra quần, lại nhìn thấy... con rết vô cùng to lớn dữ tợn này, hắn ngã 'Rầm' một cái xuống đất, thân hình mập lăn ra xa bỏ chạy.
- Cứu mạng a!

A Phúc vừa trốn vừa la đến tê tâm liệt phế, nước mũi chảy lòng thòng, nước miếng bay loạn đầy trời, cả người tựa như một con heo đang bị chọc tiết cho lên nồi. Nhưng mà tốc độ của hắn làm sao qua con rết kia được? Con rết phía sau quơ một cái hắn đã ngã xuống đất, muốn hút máu giống như Trầm Côn.
- Không cần ăn ta, đừng ăn ta!
Một vòi máu từ trong người phụt ra, a Phúc sợ đến mức cả người xụi lơ, sau khi khẩn khẩn cầu cầu vài câu thấy con rết không có ý buông tha cho hắn, tên mập chết bầm này trừng hai mắt, cáo dựa oai hùm, uy hiếp nói:
- Buông ngay, bằng không đừng trách ta không cảnh cáo trước, ta có vũ khí bí mật đấy!
Con rết không để ý đến.
- Ta có vũ khí bí mật, ngươi nên tin, Ngọc Hoàng đại đế là đại nhị gia của ta, Thái Thượng Lão Quân là tứ cữu của ta. Ta nhận thua không được sao. Trời ơi, ta không có vũ khí bí mật, Như Lai Phật Tổ là Tam ca của ta, Lục Đại gia van ngài, tha cho ta đi!
Tên béo A Phúc khóc loạn, mê sảng nói loạn lên, Cuối cùng, không biết bằng cách nào, tập trung sức lên miệng, phi phi phi, nhổ từng ngụm nước miếng lên đầu con rết.
- Ai..., xem vũ khí bí mật của ta!
Phun hết nước miếng xong, hắn càng sợ tới mức giống người điên, vừa khóc vừa cười hô to:
- Rết đại ca, võ công đại thúc, ông nội rết, van ngài, ngươi làm như bộ bị ta phun ngụm nước miếng mà chết đi, an ủi người sắp chết này đi!
Phùng Kiếp bưng bụng mà cười:
- Trầm Côn, tên mập chết bầm này làm trò rất....
Tiếng cười đột nhiên ngừng bặt!
Yên lặng! Tuyệt đối yên lặng!!!
Phùng Kiếp đột nhiên ngừng lại, há hốc mồm như lúc đang cười nhưng trong miệng không phát ra nổi một thanh âm nào. Hùng đường chủ mở to hai mắt nhìn, thật giống như đang đối diện với tổ tông ngự thú - thú hoàng Lý Mục, hắn chỉ thấy như trời đang đổ sụp, thế giới không còn tiếng động nào. Những yêu thú chưa rời đi cũng quay ngoắc đầu lại, đồng loạt nhìn A Phúc!
Kể cả con rết đang hút máu Trầm Côn cũng ngẩng đầu lên, vẻ run rẩy vẻ khó tin!
- Một miếng nước bọt phun chết địch!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui