Vũ Toái Hư Không

- Phùng trưởng lão, ngươi dám đến Bách Bảo Trai sao?
Trầm Côn cười hắc hắc, từ vụ buôn bán linh phù hồi đó tới giờ, hắn cũng được coi là cổ đông lớn của Bách Bảo Trai chiếm tới 30% thị phần, đây có thể coi là địa bàn của hắn rồi.
Đương nhiên, Ngọc Chưởng môn không biết bí mật thân phận của Trầm Côn với Bách Bảo Trai, người đưa một cái túi tiền cho Trầm Côn bảo hắn:
- Côn nhi, đây là ngân lượng, con cầm đi mà mua Lôi Hỏa thảo, ta sẽ đi gặp hai lão bằng hữu.
- Ấy ấy, con đi mua thuốc cho người sao lại lấy tiền của người được? Sư phụ cứ yên tâm, con có tiền rồi!

Trầm Côn cười hì hì đút túi tiền vào túi Ngọc tiên sinh. Từ lúc hắn nuốt hết tài sản Tô gia, nói không phải khoe chứ, lúc nào hắn chả mang theo mình cả mười vạn ngân phiếu, sư phụ hắn muốn xài bao nhiêu cũng được. Thế nhưng Ngọc tiên sinh không đồng ý xua tay nói:

- Ta tuy rằng không giàu có, nhưng cũng chẳng thiếu tiền, lại lấy tiền của đồ đệ để mua thuốc cho mình, chyện này mà truyền ra thì thanh danh ta để đâu. Ngươi cầm lấy cho ta!

- Dạ, dạ, đồ nhi nghe lời lão nhân gia ngài là được chứ gì!

Trầm Côn cười thầm trong lòng, sư phụ mình chính là lão già cứng đầu. Tiền bạc Vô Ma Nhai đều ở trong tay Phùng trưởng lão, Ngọc tiên sinh cứ coi như là không phải lo chuyện ăn mặc đi, nhưng tiền ở đâu mà nhiều?

Hắn đi vào một ngõ hẻm vắng, lôi túi tiền ra kiểm tra, quả nhiên trong túi chỉ có ngân phiếu một vạn chín nghìn tám trăm bốn mươi hai vạn bạc, hơn nữa, ngân phiếu chắc là cất giữ rất lâu rồi, mép giấy đã sờn tróc hết cả, sư phụ hắn đúng là không giàu có gì.

"Yên tâm, yên tâm, ta bỏ thêm vào đó một ít bạc nữa, mua thêm một ít Lôi Hỏa thảo cho sư phụ là được!"

Vừa tính toán, Trầm Côn vừa cười hì hì chạy vào cửa sau Bách Bảo Trai. Nhưng hắn lại không nhận ra hành vi của Ngọc tiên sinh kỳ thật rất lạ: Vô Ma Nhai dù không đông cũng có mấy ngàn đệ tử, chuyện mua Lôi Hỏa thảo này sai người là được, tại sao lại phải đích thân chưởng môn nhân và đệ tử thân truyền xuất mã?

Đáng tiếc là Trầm Côn chưa làm được đại nhân vật không phát hiện ra được hành vi cổ quái của Ngọc Tiên sinh.

Bách Bảo Trai dù sao cũng là thuộc quyền quản lý của Đại Triệu vương triều, nên vừa chìa ra lệnh bài tướng quân Triệu quốc, ngay lập tức Trầm Côn được chiêu đãi long trọng. Một chưởng quầy trung niên dẫn hắn vào trong phòng, cười lớn nói:
- Nơi này đất khách quê người, chúng ta đều là người nước Triệu, ngài không cần khách sáo, có chuyện gì cứ sai bảo, Trần Dương ta nhất định sẽ phục vụ chu đáo.
Trần Dương à? Trầm Côn đột nhiên cảm thấy cái tên này quen quen, cười nói:

- Trấn tướng quân đương triều, Trần Nguyên, Trần lão huynh ngài có quen không…

- Đó là xá đệ! (Em trai)

- A, nguyên lai ngài đây là Tam Chưởng quỹ của Bách Bảo Trai!

Trầm Côn hết sức kính nể người này, trong thời gian ngắn ở cùng ngự thú cấm vệ quân hắn đã nghe nói, Tam trưởng lão Bách Bảo Trai Trần Dương là Phó Cục trưởng cơ quan tình báo của Đại Triệu vương triều, nhân vật quan trọng số 3 của cả Đại Triệu.
Nhưng đại nhân vật thế mà lại tự mình trấn thủ ở mảnh đất hoang vu này, xem ra, nơi này đối với Triệu quốc mà nói, đúng là phi thường quan trọng.

- Tước gia quen biết xá đệ?

Trần Dương ngưng thần suy nghĩ, chợt cười to:


- Ai, ta còn nhớ tháng trước xem tin tình báo có nói, ngài cùng xá đệ đang đi tiêu diệt Tô gia… Ha ha, xá đệ của ta lúc đó ít nhiều cũng được tước gia đích thân chiếu cố, ân đức này ta sẽ không quên!
Cái gọi là chiếu cố, thật ra là Trầm Côn đưa cho Trần Nguyên năm mươi vạn lượng bạc và ba tờ linh phù bảo mệnh, sau đó Trần Nguyên lại toàn bộ nộp lên cho họ Trần. Thế nên, ấn tượng của Trầm Côn với Trần gia Đại Triệu là vô cùng tốt đẹp.

- Nếu là huynh đệ của đệ đệ ta, thì cũng là huynh đệ của ta, không phải khách khí!

Trần Dương bỏ hết những câu rườm rà khách sáo, trực tiếp hỏi:

- Có chuyện gì cần ta giúp?

- Lôi Hỏa thảo, càng nhiều càng tốt!
Trầm Côn cười tủm tỉm nói.

- Lôi Hỏa thảo ?

Trần Dương nhướng mày:

- Lão đệ, ta cũng biết quan hệ của ngươi với Vô Ma Nhai, vậy ngươi hẳn là không thiếu Lôi Hỏa thảo đi, vừa mới rồi, Phùng Kiếp lấy của ta ba mươi gốc cây Lôi Hỏa.

- Phùng Kiếp lấy Lôi Hỏa thảo từ nơi này?

Trầm Côn hớp một ngụm không khí tiếp tục hỏi:

- Vậy nơi này còn Lôi Hỏa Thảo không?
- Tạm thời không có! Bất quá nếu tước gia muốn, ta từ đường dây bí mật của quân đội Đại Triệu, trực tiếp đến xin bệ hạ, người nhất định sẽ cấp cho ngươi 100 gốc!

Trần Dương sảng khoái thay mặt Bách Bảo Trai cam đoan. Bạn đang đọc truyện được tại

- A, thế thì phiền Trần lão huynh rồi!

Trầm Côn cho tay vào túi lấy ngân phiếu, nhưng vừa nhìn thấy động tác này, Trần Dương đã nhướng mày:
- Lão đệ, cất đi! Ngươi bỏ tiền ra tức là không xem trọng lão huynh này!

Trần Dương bật cười nói tiếp:

- Ta chẳng những không thể nhận tiền của ngươi, còn phải cho ngươi thêm tiền ấy chứ!
- Thật sao?

Hai mắt Trầm Côn sáng lên.


Trần Dương mở một ngăn tủ, từ trong lấy ra một xấp ngân phiếu mệnh giá siêu lớn, cười nói:

- Vụ mua bán linh phù của sư phụ ngươi cùng Bách Bảo Trai đã thực hiện lâu rồi, theo đúng quy củ, lợi tức tính theo từng tháng. Tước gia, đây là phần của tháng trước, phần lãi là của tước gia, còn đây là phần lợi tức của tước gia và sư phụ!
Ai mà ngờ được xấp ngân phiếu dày như thế, cầm trên tay Trầm Côn hít một hơi lạnh:

- Nhiều thế này cơ à?

- Không nhiều, không nhiều!
Trần Dương cười ha ha:

- Tháng trước, tôn sư cấp cho chúng ta một ngàn ba trăm sáu mươi lăm linh phù, bán được tám tăm hai mươi ba lá, cứ coi như một lá là một vạn lượng, ngươi tính xem, là lãi nhiều hay ít?
Trầm Côn không nhịn được hấp háy mắt, lập tức tính ra được con số, sau đó hắn cười hắc hắc.

Năm nay thật may mắn, quả là càng có thực lực càng dễ kiếm tiền! Trầm Côn cung cấp hơn một ngàn linh phù, toàn là loại thứ phẩm lúc luyện công, nhưng mà thứ phẩm của Vương Kiêu cũng là loại thượng phẩm đối với người khác. Tại Bách Bảo Trai, với thủ đoạn kinh doanh siêu hạng, dễ dàng bán được với giá trên trời!

Trần Dương lại nói:

- Lão đệ, linh phù của ngươi giờ nổi tiếng cả đại lục, lúc đầu dự định bán trong một năm, ai dè mới có một tháng đã bán gần hết, lão đệ ngươi nghĩ xem có nên…?
- Lão huynh, không phải lo lắng!

Trầm Côn cười nói:

- Lúc thu về Lôi Hỏa thảo, ta sẽ cung cấp thêm một lượng lớn linh phù, chất lượng cũng rất tốt.

Gần đây thực lực của hắn tăng nhanh, tốc độ múa bút được đẩy mạnh, vừa hay có một lượng lớn "linh phù thứ phẩm" cần phải xử lý.
Cùng Trần Dương cười rộ lên, sau đó mắt sáng lên nói:

- Đúng rồi, hiện nay ta đang có một tờ linh phù, là loại trước kia chưa từng có, chưa rõ uy lực thế nào, xin lão huynh xem thử xem thế nào?

Nói xong, Trầm Côn lấy ra trong tay áo một tờ linh phù vô cùng bắt mắt.

Lá linh phù lớn cỡ bàn tay người xòe ra, một nửa là nét bút thông thường vẽ bầu trời sao màu đen, nửa còn lại vẽ mặt trời chói chang sắc vàng, hai nửa màu sắc đối lập hợp lại một chỗ hình thành nên một hình Thái Cực đồ vô cùng thần bí.

Đây là từ lúc Trầm Côn dung nhập hai loại thần công, phát huy được cách phát linh phù "Âm dương lộ", mới tạo nên được lá linh phù này.

Lá linh phù vừa toát ra tri thức thâm sâu của Vương Kiêu, vừa tràn ngập phong cách độc đáo riêng của Trầm Côn, theo như lời A La nói, thứ này là độc môn tuyệt kỹ của Trầm Côn, cả Cửu Châu đại lục chỉ có một.


Linh phù này vốn là "Thái Cực đồ" mà Trầm Côn vô cùng coi trọng đó, chưa từng cho ai chạm vào, bây giờ nhân gặp cao thủ của Bách Bảo Trai nên mới cho hắn nhìn thử.

Vừa nhìn thấy "Thái Cực đồ", hơi thở Trần Dương liền gấp gáp.

- Lực lượng không dưới Lục Nguyên, bút pháp Thái Hư, đồng thời ẩn chứa hai loại lực lượng Chí Âm, Chí Dương…

Trần Dương yên lặng xem xét rất lâu, trong lúc tâm tình Trầm Côn thập phần khẩn trương, lão bỗng vỗ vỗ vai Trầm Côn cười nói:

- Lão đệ, hợp tác lâu như vậy mà giờ ngươi mới xuất ra thứ tốt.

- Ha, thứ này rất đáng tiền sao?

- A, lại chỉ đáng tiền thôi ấy à?

Trần Dương cười ha ha:

- Lão đệ, nói thật cho ngươi hay, trước kia linh phù ngươi cấp cho chúng ta mặc dù tốt, nhưng lại lộn xộn, chất lượng không cao. Nói khó nghe thì giống như là tiện tay viết, là loại giấy nháp của người mới học nghề…

Hắn lại thay đổi giọng nói:

- Nhưng mà lá linh phù này, âm dương kết hợp, cả Cửu Châu chỉ có một, đây mới đúng là tuyệt chiêu, đây mới thực sự là bảo bối!!!

- Hắc hắc, thế thì loại linh phù này giá bao nhiêu?

- Lão đệ muốn biết?

Trần Dương vuốt vuốt lông mày:
- Dưới lầu chính là phòng đấu giá của Bách Bảo Trai, chúng ta cầm đi thử xem sao!
- Được thôi!
Trầm Côn không hề cự tuyệt, hắn đã biết rõ cách thức họa Thái Cực đồ, muốn bao nhiêu họa ra bấy nhiêu, bán đi cũng không hề tiếc! Hơn nữa, Trầm Côn trong khi họa linh phù đã ngầm đặt ra cấm chế, nếu có ai dám dùng Thái Cực đồ đối phó Trầm Côn thì chỉ có con đường chết.
Thấy Trầm Côn gật đầu, Trần Dương lập tức hô:
- Người đâu, đến phòng đấu giá ra chiêu bài, nói là đêm nay có hai lá linh phù thượng hạng của Bách Bảo Trai xuất sư, ai trả giá cao thì được, không nhanh tay là hết!

- Hai lá linh phù thượng hạng?

Trầm Côn ngẩn ra.

- Lão đệ, ngươi không nhìn vào chiêu bài trước cửa Bách Bảo Trai sao?
- Hắc hắc, ta quen đi cửa sau rồi?
- Ách…

Trần Dương cười cười giải thích:
- Tháng trước, chi nhánh của Bách Bảo Trai ở Tống Nguyệt quốc chiếm được một lá "Ẩn Long Giới" của Mặc gia, đúng là lá linh phù thượng hạng đáng mơ ước. Tổng bộ cảm thấy nhị tông Lăng Vân, Ngàn Vũ biết hàng, nên đem đến tận đây để đấu giá, giờ lại gặp thêm lá linh phù của lão đệ!


Ẩn Long Giới!

Trái tim Trầm Côn cùng Vũ hồn đồng thời nhảy dựng lên.

Làm linh phù lão sư lâu như vậy, Trầm Côn sớm nghe Vương Kiêu nói qua, muốn làm đại hành gia về linh phù thì cần phải có giấy bút, mà loại giấy bút tốt nhất là của nhà Mặc gia!

Ẩn Long Giới chính là đồ vật thượng hạng trong nhà Mặc gia, trong đó nổi tiếng nhất là "Tầm Long bút" do xương của rồng tạo nên, ẩn chứa trong đó hơi thở của rồng (Long tức).

Tầm Long bút chẳng những là binh khí cấp Võ Tôn, mà còn là công cụ trợ giúp cực tốt cho các nhà phong thủy, các đại hành gia linh phù!

Bút Tầm Long phối hợp với phương pháp áp súc mực Thạch Công phu của Trầm Côn có thể tạo nên một kho vũ khí khi dộng, liên miên không bao giờ cạn!

"Thiên vũ bút dùng cũng lâu rồi, cũng phải sớm bỏ, hắc hắc, tầm long bút, bần tăng nhất định sẽ lấy được.

Tầng thứ nhất phòng đấu giá Bách Bảo Trai, Trầm Côn cùng Trần Dương sánh vai đi xuống, vừa đến cầu thang thì gặp một tên thương buôn học nghề đang đi lên, cung kính cúi đầu trước Trần Dương.

Chuyện này vốn rất bình thường, Trầm Côn cũng không để ý, nhưng hắn vừa quay người lại, đột nhiên tên người làm kia giật mình nói:

- A, vị khách này, người biết bay hay sao hay là biết phép phân thân? Ta vừa thấy người ngồi trong đại sảnh đấu giá cơ mà?
- Nói linh tinh!

Trần Dương cười mắng:

- Đây là khách quý, cũng là cổ đông của Bách Bảo Trai, ngươi gọi hắn là ông chủ cũng không sai, hắn ở tầng thứ nhất làm gì?

- Kỳ lạ, ta rõ ràng là thấy…

Tên người làm kỳ quái dụi dụi mắt, nghi ngờ nói:

- Ta bị hoa mắt hay sao? Ta đúng là tận mắt thấy vị khách nhân này…?

- Ngươi nhớ lại xem, người nọ có phải có vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo hay không, khóe miệng còn hay nhếch lên cười lạnh?

Trầm Côn đột nhiên tiếp lời, sắc mặt xám xịt đi.

- Đúng, đúng!

Tên làm thuê liên tục gật đầu:
- Ai nha, nhìn kỹ, ngài cùng vị khách kia dáng vẻ rất là giống, chính là khí chất lại không giống, người kia rất cao ngạo, ngài thì, ha ha, trông hiền lành hơn!

Thật sự là tình cờ gặp lại kẻ thù cũ!

Dáng vẻ giống Trầm Côn, nhưng lại lạnh lùng ngông cuồng, không phải là huynh đệ song sinh Trầm Trọng của hắn, thì là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui