"Quẻ gì?" Ta nghe thế tự dưng có một loại cảm giác không được thoải mái cho lắm.
Đại tướng quân không trả lời thẳng cho ta mà ngược lại nói giống như đang giải thích:"Sư tôn tinh thông thuật số quẻ tượng, nhưng lại không dễ dàng nhìn mặt mũi mà xem quẻ cho người, chỉ cầu cơ duyên. Bởi vậy, đến nay sư tôn chỉ mới tính quẻ cho ba người mà thôi."
Nghe thế thì cái loại cảm giác không thoải mái nơi đáy lòng lại càng thêm dày đặc, có chút bất an. ái.
"Quẻ thứ nhất sư tôn đã vì ta mà tính." Đại tướng quân nói tới đây thì dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:"Vừa lúc không thể suy tính ra mệnh cách của ta từ tướng mạo, sư tôn liền tính cho ta một quẻ, từ quẻ tượng lại vẫn không thể nhìn thấy gì y như tướng mạo. Sư tôn vì một quẻ này mà bế quan mấy ngày, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng đoán rằng quẻ hiển thị 'cô túc chi tượng, nhu mệnh định chi sổ' (cuộc đời cô độc, mệnh cách trì trệ)." Đại tướng quân nói tới đây, trừ bỏ độ ấm đầu ngón tay trở nên có chút lạnh băng ra thì biểu hiện trên mặt vẫn lạnh nhạt bình thản như cũ, giống như người trong câu chuyện không phải là nàng vậy.
"Khuynh Thần!" Ta dùng sức siết chặt tay đại tướng quân, xoay người nàng lại, chăm chú nhìn vào ánh mắt mang theo đau thương của nàng, ta không biết 'cô túc' là ý gì, cũng không hiểu 'mệnh định chi sổ' là có ý gì. Bởi vì chuyển kiếp nên ta có vài phần kính sợ với ba cái phong thủy ngũ hành linh tinh gì đó. Lúc này nghe được những lời tiên đoán kia, ta tự dưng bắt đầu sợ hãi, sợ đại tướng quân sẽ bị ảnh hưởng bởi những lời tiên đoán về quẻ tượng mà ngay cả Văn cư sĩ cũng nhìn không thấu nói không rõ, sẽ trở nên không tự tin đối với chính bản thân nàng, đối với ta, cũng như đối với quan hệ của hai người chúng ta.
"Khuynh ~" Vừa hé miệng ra liền bị đại tướng quân giơ tay cản lại.
"Hãy nghe ta nói hết đã được không?" Đại tướng quân đưa tay vuốt qua khóe miệng đang khẽ nhếch của ta.
Ta còn thật sự nhìn vào cặp mắt thâm thúy đầy bình tĩnh của đại tướng quân, tâm tình chậm rãi bình tĩnh trở lại, nắm chặt đôi tay vẫn đang lồng vào nhau, dùng sức gật đầu:"Ân!"
Ánh mắt nhìn qua của đại tướng quân dần trở nên mềm mại, khóe môi khẽ nhếch về hai bên tao nên một độ cong nhàn nhạt, nàng tiếp tục nói:"Khi đó, biết việc này, phụ thân liền bắt đầu đẩy nhanh kế hoạch, thậm chí cho biểu tỷ giả dạng thành nam tử, tuyên bố với bên ngoài là thân thích trong nhà. Cho biểu tỷ cùng ta bái nhập sư môn, làm môn hạ của sư tôn"
Ta chớp mắt mấy cái, nhạc mẫu đại nhân hình như là con gái một, kia Phong quân sư là?
Đại tướng quân nhìn ra nghi hoặc của ta bèn nói:"Mẫu thân của biểu tỷ là biểu tỷ của mẫu thân ta, sau khi biểu di và tôn trượng gặp chuyện không may thì mẫu thân liền nhận biểu tỷ về bên người......"
"Ồ ~" Gật đầu, sau đó tỏ vẻ sẽ không lại cắt ngang lời nàng.
Giọng đại tướng quân vẫn cực kì bình tĩnh kể về việc nhạc phụ đại nhân tìm mọi cách để bảo hộ nàng, đó chính là một lần nữa nắm giữ binh quyền; Bình tĩnh giảng thuật lại cuộc sống bên cạnh Văn cư sĩ lúc trước của nàng và Phong quân sư; Bình tĩnh kể lại các mối quan hệ quen biết giữa mình cùng chúng đồng môn đệ tử ......
Chẳng qua là khi ta nghe đại tướng quân kể đến khúc vị Diệp sư huynh kia, lòng ta bắt đầu chậm rãi lên men, đặc biệt là khi nghe được đại tướng quân kể đủ loại chuyện mà người kia làm vì nàng, cổ họng cũng bắt đầu cảm thấy chua loét, lấy việc người này làm đủ chuyện vì đại tướng quân đến xem thì nhất định là vì muốn theo đuổi đại tướng quân, kể đến khúc sau ta lại chợt nhớ tới lời đồn trước lễ thành thân. Chẳng qua là khi nghe đến đoạn người đó đã bị ám sát, cơn ghen nổi lên dưới đáy lòng lại chuyển thành đau lòng......
"Năm đó xuống núi thì đã đến tuổi cập kê, khi đó phụ thân đã là thống soái Trấn Bắc quân, Bắc Nhung xâm phạm, hoàng thượng ngự giá thân chinh...... Hoàng thượng không để ý đến lời chúng tướng khuyên bảo mà dẫn binh vây bắt chủ tướng Bắc Nhung ở khe núi Thương Lan, thế nhưng lại trúng mai phục của kẻ địch ......" Giọng đại tướng quân vẫn bình tĩnh như cũ.
Mà ta lại nghe đến mức đáy lòng co thắt lại đau đớn, đại tướng quân mười sáu tuổi trở về nhà, không phải cùng người nhà đoàn viên gặp mặt, mà là mang theo không đến trăm gia tướng thân vệ lên chiến trường cứu giá, sau đó lập công, nếu không phải đã có kế sách từ trước, thứ cuối cùng đạt được sẽ không phải chỉ là một cái hư danh hay thậm chí là một mộc ấn đầy ý châm chọc, mà sẽ là vào cung làm phi, trở thành quân cờ trong tay kẻ khác.
Đến khúc sau, giọng đại tướng quân đã không còn bình tĩnh nữa, trong thanh âm mang theo chút run rẩy.
"Mệnh phạm cô túc...... Ngoại tổ phụ vì ta mà từ quan ở ẩn; Biểu tỷ vì ta mà trúng độc, công lực mất hết; Diệp sư huynh vì ta...... Cũng vì ta mà Vu Thị mới......" Đại tướng quân nhìn ta, thanh âm run nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt, ngón tay cứng ngắc lạnh như băng.
"Khuynh Thần......" Buông bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy tay nàng ra, hai tay nâng mặt nàng lên, nhìn chăm chú vào mắt nàng rồi nói: "Khuynh Thần, bởi vì nàng, cho nên ta thật may mắn." Nếu nhân vật chính trong cái loại chuyện xưa ' hồng nhan bạc mệnh ' này là những người khác, có lẽ ta sẽ cảm thấy thật hài hước. Nhưng nhân vật chính này lại là mẹ đại tướng quân và đại tướng quân, lúc này ta chỉ cảm thấy sự nặng nề và đau lòng.
Đại tướng quân nghe được lời ta nói, cảm xúc không những không bình tĩnh lại mà ngược lại càng thêm kích động, nước mắt bởi vì động tác lắc đầu của nàng mà tràn ra khỏi hốc mắt:"Nếu không phải vì ta, Vu Thị sẽ có thể trải qua một cuộc sống bình yên, không có thích khách, không có giết chóc. Vu Thị cùng Quan Vân Trường cũng......"
Không đợi đại tướng quân nói xong thì ta đã cúi đầu xuống dùng sức ngậm chặt lấy khiến đại tướng quân cũng không thể nói thêm lời nào nữa.
"Khuynh Thần, người trong mệnh của đại Quan, không phải ta." Khẽ hôn lên đôi mắt run rẩy của nàng.
"Khuynh Thần, sư tôn nói 'Mệnh phạm cô túc, nhu mệnh định chi sổ......" Sau khi dời môi khỏi đôi mắt nàng thì thuận theo chóp mũi trượt đến khoé môi, khẽ chạm.
Nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai trắng nõn, chậm rãi trượt xuống, dừng lại trước ngực nàng, cảm thụ được trái tim đang nảy lên bên trong lồng ngực, nhẹ giọng nói:" Nàng xem, bởi vì một cái chảo mà ta đi tới thế giới này; Đi bộ ngàn dặm, đi vào Biên thành; Đi vào tranh của nàng, gặp được nàng, rồi yêu nàng......" Hôn lên làn da trắng nõn, ngẩng đầu lên, chạm nhẹ vào đôi môi nhợt nhạt của nàng, nhìn vào mắt nàng:" Người trong mệnh của nàng không phải ta, thì còn có thể là ai?"
Hôn lên đôi môi anh đào của nàng, công phá cửa thành, xâm nhập, quấn quít lấy nàng,lôi kéo nàng cùng ta nhập cuộc. Cho đến khi nàng bắt đầu đáp lại, rồi sau đó là một trận cộng vũ, giao triền lẫn nhau, dùng hết chút không khi cuối cùng ta mới tách ra, hơi thở dồn dập bên tai nàng, nhẹ nhàng gọi tên nàng:" Khuynh Thần......"
Không đợi bình phục, áp thân lên trên, không cho nàng cơ hội phản đối, quấn quít lấy nàng, lôi kéo nàng tiến vào một loại trạng thái khác, một loại kích tình mà chúng ta không hề xa lạ. Cảm thụ được nàng từ bị động chuyển sang hưởng ứng; Cảm thụ được nàng từ bi thương rung động biến sang một loại tốt đẹp mỹ mãn.
Không biết phải dùng từ ngữ thế nào để an ủi, trắng đêm dây dưa, thầm nghĩ vuốt lên mạt ưu thương nơi đáy lòng kia; Liều chết triền miên, chỉ vì có thể càng truyền đạt được tâm ý của lẫn nhau.
Trong phòng là đêm xuân ấm áp, nhưng bên ngoài lại là một phong cảnh khác.
Tuy rằng ban sáng gặp phải sơn tặc thổ phỉ có vẻ là một việc ngẫu nhiên, nhưng những người đi theo đều là gia tướng của Tư gia, ai mà không từng nhuộm đỏ màu máu trên chiến trường, đối với sự kiện hôm nay thì ai cũng hiểu được là đang xảy ra chuyện gì. Này đây, khi màn đêm buông xuống, tuy rằng thị vệ tuỳ thân vẫn luân phiên tuần tra như cũ, nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.
Mà lúc này, Phong Dương thản nhiên ngồi trên lan can đoạn hành lang gấp khúc, phía sau là Thị Kiếm , bên trái là Quan Vân Trường vẻ mặt khẩn trương đứng ngồi không yên, bên phải là một đĩa trái cây, trên đĩa trái cây có vẻ là một chùm nho.
Phong Dương đưa tay bốc một quả nho lên, vừa lột vỏ vừa ngẩng đầu nhìn trăng trên cao, cảm thán:" Cảnh sắc đêm nay thật tuyệt a......" Hoà cùng tiếng nói của Phong Dương là vài tiếng kim loại va chạm rất nhỏ truyền lại từ xa.
Mà khi Quan Vân Trường ngẩng đầu vừa nghe Phong quân sư cảm thán vừa nghe tiếng kim loại leng keng truyền đến thì liền khẩn trương quay đầu nhìn Phong Dương hỏi:" Phong quân sư, chúng ta vẫn nên đi tìm thị vệ lại đây đi!"
Phong Dương vươn tay phải, lắc lắc ngón trỏ vẫn còn dính một miếng vỏ nho nói:" Không cần sốt ruột!"
"Nhưng mà ~" Quan Vân Trường khẩn trương đến đỏ cả mặt.
"Thị Kiếm, ngươi nói xem, Thị Vũ phải mất bao lâu mới có thể thu dọn hết mấy thứ này đó đem nay?" Phong Dương vừa thích ý bóc vỏ quả nho vừa hỏi Thị Kiếm đang đứng phía sau.
Thị Kiếm đứng sau Phong Dương, ngẩng đầu nhìn mái nhà yên tĩnh dưới ánh trăng, lắng nghe trong màn đêm yên tĩnh ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng kim loại va chạm cực nhỏ, nghĩ một hồi mới nói:" Biểu tiểu thư, đám người hôm nay nhỉnh hơn đám người vẫn thường lui tới, lần này Thị Vũ hẳn phải tốn cỡ một khắc mới có thể dọn dẹp sạch sẽ."
Thị Kiếm nói xong, như là vì xác minh lời của nàng mà mái nhà vốn yên tĩnh lại hiện lên một vài bóng đen, theo sau là một tiếng kêu rên, một bóng đen rớt từ nóc nhà xuống, đập xuống mặt đất nơi ngã rẽ của hành lang, phát ra một âm thanh nặng nè.
"Ân ~" Phong Dương đồng ý gật gật đầu, không hề để ý hình tượng mà phun ra một hột nho, vật thể màu đen rớt xuống mặt đất rồi nằm yên không hề nhúc nhích.
Quan Vân Trường buông lỏng bàn tay đang xoa xoa ra, vỗ ngực, thở ra một hơi.
"Đại Quan, hoặc là ngươi về phòng, hoặc là ngươi thành thật ngồi im cho ta, đừng có lượn qua lượn lại làm ta chóng mặt." Phong Dương quay đầu liếc nhìn Quan Vân Trường vẫn đang xoa tay đi tới đi lui nãy giờ.
"Nhưng mà......" Đại Quan vừa há mồm, cuối cùng, dưới ánh mắt của Phong quân sư, xì hơi, yếu ớt gật đầu, thành thật ngồi xuống một bên lan can.
"Thị Kiếm , hiện tại canh giờ không còn sớm ?" Phong quân sư đảo mắt liếc về một nóc nhà phía sau, nói với Thị Kiếm.
"Ân ~" Thị Kiếm trừng mắt nhìn một hồi, sau đó nghĩ đến cái gì đó thì mặt nóng bừng lên, vẻ mặt rối rắm gật đầu.
"Chậc chậc, hình như hồi nãy có nhìn thấy biểu muội phu đi tìm Khuynh Thần......" Phong quân sư nói xong liền đưa trái nho đã được bóc sạch vỏ vào mồm, nheo mắt lại nhìn bầu trời đêm, mồm miệng không rõ cảm thán:" Hoa tiền nguyệt hạ, cảnh đẹp ý vui, chỉ tiếc là lại có trộm......"
" Phong quân sư thật là có hưng trí!" Phong quân sư vừa cảm thán xong thì một giọng nói mang theo nét quyến rũ vang lên sau lưng.
"Khụ khụ......" Phong quân sư vốn đang ngửa đầu lên, bởi vì giọng nói này mà sặc trái nho vào họng.
"Khụ khụ...... Ngươi......" Phong quân sư lau nước mắt hoa, chật vật quay đầu nhìn người mặc một thân lụa tím phong tình quyến rũ sau lưng, Dạ Tư Y Dạ đại gia.
" Phong quân sư ~" Dạ Tư Y nhìn Phong quân sư vẫn đang ho sặc sụa, sóng mắt lưu chuyển, bộ pháp nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nàng, phong tình ngàn vạn dựa vào Phong quân sư, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Phong quân sư, vừa dịu dàng giúp Phong quân sư bớt ho vừa nở nụ cười quyến rũ nói:" Phong quân sư, cho dù kích động vì thấy ta thì cũng không nên rưng rưng nước mắt như vậy......"
"Ai...... Kích khụ khụ...... Động......" Phong quân sư vừa trào nước mắt vừa cố gắng nhích ra sau, kỳ vọng rời xa cái người đang đứng sát bên mà đến bây giờ mình vẫn còn chưa biết nên đối mặt thế nào.
Dạ đại gia thấy động tác trốn tránh của Phong quân sư, chỉ là động tác của đối phương quá nhỏ mà không hề kịch liệt như trong dĩ vãng khiến nàng vui vẻ cong lên đôi mắt phượng. Vừa không dấu vết theo sát cái người vẫn đang giãy giụa trốn tránh để duy trì sự tiếp xúc thân mật giữa hai người, vừa phong tình phóng ra một mị nhãn rồi kéo dài giọng:" Hoa tiền nguyệt hạ, cảnh đẹp ý vui, Phong quân sư thật sự là có hưng trí......"
Quan Vân Trường, mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn hành động qua lại giữa Phong quân sư cùng Dạ đại gia. Mà Thị Kiếm thì lại thở dài, nghĩ đến chút chuyện tình lúc trước liền ra vẻ thấy hiểu mà dời tầm mắt đi, nhìn lên không trung lại có thêm vài cái bóng đen nhấp nhô, Thị Kiếm buông ra mảnh vải trắng vẫn đang siết chặt trong tay, mũi chân điểm nhẹ, mượn lực nhánh cây nhỏ mà tung người lên nóc nhà. Hôm nay không cần hầu hạ trong phòng tiểu thư, giờ vẫn là nên cùng Thị Vũ giãn chút gân cốt vậy.
Quan Vân Trường nhìn thấy Thị Kiếm đột nhiên tung người rời đi, lại nhìn hai người Phong quân sư và Dạ đại gia như dựa sát vào nhau, dưới âm thanh kích động của Phong quân sư mà thức thời xoay người nhanh chóng rời đi.
"Muốn ngồi thì ngồi, đừng có dựa lại sát như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân." Sau khi Phong quân sư bình tĩnh lại thì đã muốn nhích đến vị trí góc chết, ngửi được mùi hương phát ra trên người của người nọ đang đứng bên cạnh, không biết là do xấu hổ hay tức giận mà mặt đỏ bừng cả lên.
"Nam nữ thụ thụ bất thân?" Dạ đại gia lanh mắt thấy được vẻ mặt biến hoá của Phong quân sư, càng tiến gần hơn để xem kỹ một chút.
Phong quân sư bị hành động đột nhiên tới gần của Dạ đại gia doạ cho tinh thần lung lay, bối rối rên khẽ một tiếng. Thần sắc cứng đờ, không hề trốn tránh nữa, trên mặt không còn sự bối rối ban đầu, nụ cười chiêu bài hào hoa phong nhã của Phong quân sư nở rộ trên mặt, đôi chân mày như vẽ cau lại, nhìn Dạ đại gia đang bày ra tư thái phong tình vạn chủng kia:" Dạ đại gia, đã trễ như vậy rồi mà còn có hưng trí đi ngắm trăng sao?" Nói xong còn chơi ác, giả vờ lơ đễnh vươn bàn tay dính đầy nước nho lau vào vạt áo tím của Dạ đại gia vài cái.
"Đúng vậy, không nghĩ tới Phong quân sư cũng có hưng trí này......" Dạ đại gia nói xong thì sóng mắt lưu chuyển, tầm mắt đảo qua đĩa nho.
Phong quân sư trong ngoài bất nhất, cho dù đáy lòng đã muốn quẫn bách vạn phần, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh nhạt như cũ, giọng điệu không thay đổi trả lời:" Đúng vậy, chỉ là cảnh đẹp lại bị sự xuất hiện của lũ gián phá hỏng làm." Nói xong thì dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn về màn đêm phía trước.
"Ân, lũ gián đúng là khiến người ta cụt hứng!" Dạ đại gia nói xong cũng nhìn vào đêm đen.
Phong quân sư nghe được lời của Dạ đại gia thì rốt cuộc nụ cười trên mặt cũng không bảo trì được nữa, quay đầu nhìn Dạ đại gia nói:" Dạ đại gia, ngươi nói xem, vì sao có một số người nghĩ muốn điều gì đó, thế nhưng lại không chịu nói ra mà cứ thích kiếm mấy con gián đến để quấy nhiễu sự yên tĩnh của người khác nhỉ."
Dạ đại gia nghe lời Phong quân sư nói thế nhưng nụ cười trên mặt không đổi, chẳng qua là dưới đáy mắt hiện lên chút bi thương, nhẹ giọng hỏi:" Phong quân sư hoài nghi ta......"
Phong quân sư nghe mà sửng sốt một chút, nhìn thấy Dạ đại gia dửng dưng nói những lời này mà không biểu hiện cảm xúc gì ra mặt thì đáy lòng tự dưng cảm thấy cực kì phiền não, cuối cùng cũng không thèm để ý đến hình tượng phong lưu cao nhã gì đó mà không kiên nhẫn nói thẳng:" Dạ đại gia, mặc kệ rốt cuộc mục đích của ngươi là gì, ta cũng sẽ không để ngươi thực hiện được. Lần sau nhớ chuẩn bị loại gián cao cấp hơn một chút."
Dạ đại gia nghe xong không giận mà ngược lại mỉm cười nhìn Phong quân sư nói:" Phong quân sư, nếu thật sự là ta muốn ra tay thì chỉ sợ vị cô gia mà các ngươi vẫn bao bọc kỹ càng kia đã sớm ứng với câu ' mệnh phạm cô túc ' rồi." Nói xong, Dạ đại gia nở nụ cười, nụ cười mị hoặc đến phong tình.
Không đợi Phong quân sư nói gì nữa, Dạ đại gia lại nói:" Mà có lẽ ta ra tay thì cũng nằm trong kế hoạch của các ngươi thôi, dù sao cũng là ' mệnh phạm cô túc ', nếu sống quá lâu thì chẳng phải lời đồn này sẽ bị phá huỷ sao?"
"Ngươi ~" Phong quân sư nghe được lời của Dạ đại gia liền giật mình, mà những lời này của nàng cũng không sai, nếu người này không phải là Vu Thị, chỉ sợ từ lúc thân phận cô gia bắt đầu được xác lập vào ngày đó thì cũng sẽ kết thúc trong tay của các sát thủ tới từ nơi nơi.
Dạ đại gia nhìn Phong Dương, chậm rãi thu hồi nụ cười trên khuôn mặt, vẻ mặt đầy thâm tình mà bi thương nhìn vào mắt Phong Dương thật sâu rồi nói:" Ngày mai ta sẽ rời đi!" Nói xong liền xoay người rời đi.
"Ngươi ~" Phong quân sư nhìn bóng lưng Dạ Tư Y, trong ngực cực kì khó chịu, cảm giác nghẹt thở như bị một toà núi trấn ngự.
Dạ Tư Y đi được vài bước thì ngừng lại, vẫn đưa lưng về phía Phong quân sư mà nói:" Phong Dương, chừng nào thì ngươi mới chịu nhìn đến những người khác." Nói xong thì vẻ mặt hiện lên nét cô đơn, cất bước rời đi.
"......" Miệng Phong quân sư khẽ động vài cái, cuối cùng vẫn lặng thinh như cũ nhìn bóng lưng thanh mảnh đầy cô đơn của Dạ đại gia biến mất nơi ngã rẽ, cho đến khi bóng hình biến mất hoàn toàn, hai tay mới vô lực buông thỏng, tự giễu nói:"Nhìn không đến sao?"
" Biểu tiểu thư?" Thị Kiếm và Thị Vũ vừa thu dọn lũ gián xong về đến thì đúng lúc nhìn thấy bộ dáng Phong quân sư lúc này bèn không khỏi có chút lo lắng.
"Vô phương, trở về đi!" Phong quân sư đưa lưng về phía bọn họ khoát khoát tay, chính mình cũng chuẩn bị rời đi.
Thị Kiếm nhìn bóng lưng Phong quân sư, nghĩ đến đoạn đối thoại vừa rồi bèn nhịn không được hô:" Biểu tiểu thư, vì sao người phải?" Chỉ là nói tới một nửa thì Thị Kiếm lại không biết nên nói tiếp thế nào.
"Ha ha " Phong quân sư dừng chân lại nhẹ giọng cười:"Như vậy rất tốt, không phải sao?"
"Nhưng mà, trong ba năm tiểu thư nhất định có thể tìm được thuốc giải, đến lúc đó độc trong người biểu tiểu thư nhất định có thể giải......" Thị Kiếm lo lắng nói.
"Ta biết ~" Phong quân sư gật đầu với các nàng một cái rồi nhẹ nhàng nói:" Thị Kiếm , Thị Vũ chuyện đêm nay liền giao cho các ngươi, à đúng rồi, nhớ cất để dành mấy trái nho này cho biểu muội phu, bất quá, cũng không biết ngày mai biểu muội phu có còn sức để ăn hay không......" Nói xong cũng không quay đầu lại mà bước về hướng sương phòng của chính mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...