"Tiểu Vu, ngươi vẫn ổn chứ?" Mới vừa bước vào phòng bếp của tiên phong doanh-nơi mà vài ngày ta chưa đặt chân tới, thì vài tên đại đầu liền chen lại gần ta, một đám mang vẻ mặt lo lắng đồng thời lại nhướng mắt nhíu mày vây lấy ta, biểu tình khuôn mặt vô cùng phong phú.
"Tốt lắm a!" Những ngày ở phủ nguyên soái là những ngày sung sướng nhất cuộc đời ta, mỗi ngày chỉ cần quần áo đến thì giơ tay, cơm đến thì há mồm, không chỉ thế còn có thể ngủ một giấc thật đã cho đến khi tỉnh dậy. Hôm nay đứng soi gương thì phát hiện đôi mắt thâm quầng ngày nào cũng không còn nữa.
"Phải không?" Đại đầu mang vẻ mặt không tin nhìn ta, giương miệng do dự một chút lại ngó sang Tư Hàn phía sau mới tiếp tục nói:"Nhưng mà tiểu Vu ạ, mặt ngươi hình như có chút xanh xao hốc hác!"
"A, có sao?" Sờ sờ mặt, mấy ngày nay không có khói dầu độc hại, mỗi ngày còn được phòng bếp chuyên biệt của phủ nguyên soái bồi bổ đủ thứ món bổ dưỡng, sắc mặt hẳn là tươi tỉnh hồng hào lên không ít mới đúng a, sao giờ lại thành xanh xao hốc hác?
"Ân!" Đại đầu nghiêm túc dùng sức gật đầu.
Đột nhiên những người xung quanh lại ra vẻ cảm thông và thấu hiểu cho ta, dùng một loại ánh mắt thương hại mà lại cực kì hâm mộ nhìn ta, ghé lại đây trăm miệng một lời thỏ thẻ với ta: "Tiểu Vu, ngươi là nam nhân, tuy rằng đại tướng quân võ nghệ cao cường, nhưng chúng ta luôn tin tưởng vào khả năng của ngươi a!"
"A?" Đại tướng quân võ công cao cường và việc ta không phải nam nhân thì có liên quan gì sao? Ngẩn người, bọn họ bị làm sao vậy? Đối với việc này, ta chỉ có thể mờ mịt gật đầu cảm động với bọn họ: "Ách, cám ơn!"
"Ha ha không có việc gì ~" Vài tên đại đầu lại đánh giá cả người ta một lần nữa, trên mặt lộ vẻ hâm mộ mà lại tiếc hận nhìn ta.
"Đại đầu, các ngươi không có việc gì chứ?" bị bọn họ vài cái xem mạc danh kỳ diệu, lưng lạnh cả người, một đám ánh mắt còn đối với ta trát cái không ngừng, nếu bảo rằng có một người bị nháy mắt liên tục thì cũng còn cho qua, đằng này lại là tất cả mọi người đều nháy mắt liên tục......
Vốn tưởng rằng khi tới đây sẽ bị bọn họ túm lấy truy hỏi ta một vài vấn đề về việc thành thân đột ngột của ta và đại tướng quân, mà ta cũng đã chuẩn bị xong câu trả lời hợp lý cho những vấn đề này rồi, không nghĩ tới bọn họ ngậm miệng không đề cập tới một câu, cả đám còn mang một bộ dáng này nhìn ta, thật sự là rất quỷ dị.
"Tụi ta không sao, tụi ta chỉ là ~" Sau vài ánh mắt quỷ dị trao đổi với nhau, cuối cùng nhất trí nói: "Tụi ta chỉ là lo lắng tiểu Vu ngươi thôi. Ha ha......"
"Phải không?" Thực hoài nghi câu trả lời của bọn họ.
"Đại đầu, các ngươi biết Đại Quan hắn ở đâu không?" Vốn định hỏi về tướng quân đại nhân, nhưng mỗi ngày ta tỉnh dậy thì tướng quân đại nhân và Thị Kiếm đều đã ra ngoài, buổi tối khi ta chuẩn bị ngủ các nàng vẫn còn chưa về. Mà hỏi Tư Hàn thì hắn chỉ biết lắc đầu tỏ vẻ không biết.
"Không phải Đại Quan luôn bên cạnh tiểu Vu ngươi sao?" Đại đầu nhìn ta khó hiểu.
"A, không có a?" Đại Quan không ở quân doanh cũng không ở phủ nguyên soái, chạy đi đâu được nhỉ.
"Ngày đó tụi ta còn theo quân sư đến phủ nguyên soái uống rượu mừng của tiểu Vu ngươi cùng Tư tướng quân ~ lúc tụi ta trở về hắn và Phong quân sư ở cùng nhau a", "Lúc tiểu Vu ngươi cầu hôn Tư tướng quân xong thì đại Quan cũng theo đó rời đi a...... "Đúng vậy" "Đúng vậy ~" Vài đại đầu mồm năm miệng mười thi nhau nói.
"Ân ~" Xoa xoa cằm, đại Quan mất tích?
"Cô gia, hắn ở phủ đệ của quân sư!" Tư Hàn đứng đằng sau nhàn nhạt nói một câu.
"Ngạch ~" Nhìn hắn, rõ ràng hôm qua hỏi thì bảo không biết, sao hôm nay tự dưng lại biết?
"Tối hôm qua gặp Thị Vũ!" Tư Hàn lời ít mà ý nhiều hồi đáp.
Gật gật đầu, nhìn mặt không chút thay đổi Tư Hàn lại hỏi:"Hắn ở phủ quân sư thật sao?" Không phải ta không nghĩ tới khả năng này, chỉ là khi nghĩ tới đám người Lưu mẫu kia thì hai chân ta liền nhũn ra.
"Ân!" Tư Hàn gật gật đầu.
"À Tư Hàn, ngươi có thể giúp ta đến phủ quân sư gọi đại Quan ra được không?" Mặc kệ cái tên quân sư bất lương kia có nhà hay không ta cũng không muốn vào, nhắc tới tên quân sư bất lương này mới nhớ hình như nàng cũng gọi Văn cư sĩ-sư phụ của tướng quân đại nhân là sư phụ thì phải, mà hình như tướng quân đại nhân nói rằng sư phụ nàng cũng chỉ thu nhận hai đệ tử. Ân ~ rồi tên quân sư bất lương còn nói cha của đứa bé trong bụng tướng quân đại nhân chính là thanh mai trúc mã đồng môn sư huynh của nàng?? Chuyện này rốt cuộc là sao???
"Ân!" Tư Hàn gật gật đầu.
Lắc đầu, suy xét về quan hệ của bọn họ khiến đầu óc choáng váng, tốt nhất là nên để chuyện này sang một bên, tìm đại Quan trước quan trọng hơn:"Ha ha, các vị đại đầu, ta đây đi trước!"
"Tiểu Vu, sao ngươi đi nhanh vậy?" Vài đại đầu nhìn ta có chút không nỡ.
"Ân, lần sau có rảnh sẽ qua tiếp chuyện tiếp với các ngươi!" Hiện tại việc trọng yếu nhất là tìm đại Quan hỏi về món hời kia một chút.
"Tiểu Vu, lần sau đến nhớ mang rượu thịt đến mời huynh đệ chúng ta mới được đấy ~" Vài đại đầu nhích lại gần nhỏ giọng nói, bộ dạng lo lắng bị người khác nghe được việc bọn họ vi phạm quân pháp lén uống rượu.
"Được,ngày nghỉ của tháng tới ta nhất định mời các ngươi!" Chờ ta lấy được số tiền kia chỗ đại Quan, xem như ta cũng là kẻ có tiền, mời bọn hắn uống một bữa cũng không thành vấn đề ~
"Hảo, một lời đã định!" Các vị đại đầu mừng rỡ gật đầu.
Rời nhà bếp, tự động bỏ qua các ánh mắt dò xét đánh giá bên đường, ngồi trên xe ngựa của phủ nguyên soái thẳng đến phủ quân sư.
"Tư Hàn, ta ở bên ngoài chờ ngươi!"Ta ở trong thùng xe vươn đầu nhìn về phía đại môn có treo bảng phủ quân sư thật to thì trán liền đổ mồ hôi ~
"Vâng!"Tư Hàn bình tĩnh nhìn ta một cái, lập tức xuống xe, xoay người đi đến phủ quân sư.
Ta dựa vào trong xe, nghiên cứu thứ được gọi là xe ngựa chuyên dụng của tướng quân đại nhân. Không gian của thùng xe này có vẻ rộng rãi; đệm cũng khá thoải mái; bên cạnh đặt một tấm ván có thể đóng mở, một kệ nhỏ bên trong có vài quyển sách; Những lúc không vội thì tốc độ xe cũng không quá điên. Ngoài mấy cái này ra ta thực sự không nhìn ra xe ngựa chuyên dụng của đại tướng quân có gì đặc biệt! Này so với xe ngựa khác cũng không có gì khác nhau nhỉ? Bất quá rốt cuộc khác hay không ta cũng không rõ, tuy rằng ở thế giới này cũng gần hai năm, nhưng kinh nghiệm ngồi xe ngựa cũng chỉ có nhiêu đây.
"A, tiểu Vu......" Ta còn đang nghiên cứu xe ngựa thì bên ngoài đã truyền đến tiếng đại Quan. Ta hung phấn bước ra khỏi thùng xe nhảy xuống nghênh đón đại Quan đồng học đã lâu không thấy.
"Đại Quan!" Nhìn trên cổ hắn đeo một bọc nhỏ, lúc di chuyển còn vang lên tiếng kim loại va vào nhau leng keng, đại Quan hai mắt nước mắt lưng tròng nhìn ta, nhất thời ta cũng buồn vui lẫn lộn, mới vài ngày không gặp, nhìn gương mặt trước kia chỉ cần thấy là muốn tán đột nhiên trở nên dễ thương một cách đáng yêu, đặc biệt nhớ đến đoạn thời gian tra tấn kia ở phủ quân sư, hốc mắt ta cũng nóng lên.
Đại Quan đứng trước mặt ta, hai tay dùng sức giữ gánh nặng trên cổ, một bộ dạng muốn dang tay nhào qua ôm lại không dám. Hai mắt lóe lệ quang, kích động nhìn ta luyên thuyên: "Ngô, nguyên lai tiểu Vu ngươi còn sống, ô ô...... Ta còn tưởng tiểu Vu ngươi, tiểu Vu ngươi......"
"......" Mặt đen thui, ngọn lửa kích động tràn ngập cảm động giờ đây chuyển thành bừng bừng lửa giận.
"Tiểu Vu, ngươi hoàn hảo vô khuyết thật là tốt!" Đại Quan mang vẻ mặt may mắn nhìn ta, trong lúc ta đang nghĩ xem làm thế nào đập chết hắn thì hắn lại nói: "Ngày đó, đêm động phòng ta đứng bên ngoài, nghe được tiểu Vu ngươi kêu la thảm thiết như vậy, ta nghĩ đến ngươi sẽ, sẽ..." Khi đó, ta vốn định ngày hôm sau sẽ đi cứu ngươi..."Âm thanh đại Quan càng nói về sau càng nhỏ.
"Động phòng? Ta kêu la thảm thiết??"Nhịn xuống cẩm giác muốn đập hắn một trận, hít một hơi thật sâu, tự bảo mình phải bình tĩnh không được nổi nóng.
"Tiểu Vu, giờ thấy ngươi không sao thật là quá? Bất quá ngày đó ngươi kêu lớn tiếng như vậy, thật sự không bị gì chứ? Ngươi thật sự không bị thương nơi đó chứ? Nếu tiểu Vu bị thương, ngươi cần phải thành thật nói cho ta biết, mấy ngày nay ta đã muốn tìm giúp ngươi một đại phu nổi danh, ta cùng ngươi đi xem bệnh đi......" Quan Vân Trường bắt đầu lải nhải.
"......" Câm nín nhìn bầu trời xanh thẳm, vào lúc khuôn mặt vốn bình tĩnh của Tư Hàn bắt đầu co rút, ta quyết đoán xoay người lên xe, hướng về phía xa phu vẫn đang nghẹn đỏ mặt hô:"Hồi phủ!"
"Tiểu Vu, có bệnh mà giấu là không tốt......" Sau khi lên xe, Quan Vân Trường tiếp tục lải nhải như trước.
"Dừng......" Chịu không nổi phóng ánh mắt hình viên đạn cho hắn, tốn hơi thừa lời:"Bộ dạng ta hiện tại nhìn như đau ốm sao?"
Đại Quan đánh giá ta một vòng, thành thật lắc đầu, do dự một lúc rồi nói thêm: "Tiểu Vu, trên mặt ngươi thoạt nhìn không có việc gì, nhưng, nếu...... Tiểu Vu này...... Nếu như bị thương gân cốt hay những chỗ khác ngươi cũng đừng thẹn thùng, dù sao tiểu Vu ngươi tay trói gà không chặt...... Bị Tư tướng quân...... Cũng là chuyện có thể hiểu......" Nói xong còn tự mình đỏ mặt......
"Quan Vân Trường......" Ta nổi giận cắn răng trừng mắt nhìn hắn: "Quan Vân Trường, ta là nữ, còn nữa, ta cực kì khỏe mạnh, không bệnh cũng không đau!" Cái gì gọi là chuyện có thể hiểu? Ta khi nào thì kêu la thảm thiết?? Thì ra đêm đó còn ngồi bên ngoài nghe lén, quá vô sỉ......
"Tiểu Vu......" Quan Vân Trường sợ hãi xê dịch, một bộ dạng bị ta dọa đến.
"Hộc ~ hộc ~" Khó thở trừng mắt Quan Vân Trường, đêm đó, chỉ vì tướng quân đại nhân đột nhiên dùng sức ấn nhẹ xoa bóp thắt lưng khiến ta hô hai tiếng mà thôi, vì ta vừa ngâm thuốc xong nên tướng quân đại nhân bảo cần dùng chút lực xoa bóp mới có thể gia tăng hiệu quả của thuốc. Nguyên bản ta còn đang chuẩn bị cắn răng nhịn đau, khi đó đột nhiên thần sắc đại tướng quân trở nên lạnh lùng, giống như ngưng thần lắng nghe gì đó. Ta bị bộ dạng đột ngột chuyển biến của nàng dọa nhảy dựng, lúc ta đang kinh ngạc và khó hiểu thì nàng lại khôi phục lại bộ dáng ôn hòa mỉm cười nói với ta nếu đau thì nàng sẽ nhẹ tay một chút, mấy ngày sau tiếp tục ngâm thuốc sẽ khỏi hẳn. Cho nên từ đầu tới cuối ta chỉ la lên có hai tiếng mà thôi......
"Cái kia, tiểu Vu, ta biết ngươi là nữ ~"Nói xong còn trợn mắt nhìn ta một cái, sau đó không sợ chết tới gần, quỷ dị nhìn ta nói: "Tiểu Vu, hiện tại ta rốt cục hiểu được vì sao cho tới bây giờ ngươi vẫn không thèm đếm xỉa tới ta, suốt ngày chê ta xấu trai không tính, mỗi ngày còn ghét bỏ ta đủ điều, trong khi rõ ràng ta là một soái ca phong lưu phóng khoáng người gặp người mê."Nói xong đắc ý giơ tay vuốt tốc.
"......"Lườm hắn một cái, còn soái ca phong lưu phóng khoáng, đợi đến lúc không thể nhịn được nữa ta nhất định cho ngươi biết cảm giác rơi lệ là gì.
"A ~ không thể tưởng được nguyên lai tiểu Vu ngươi là...... Càng nghĩ không đến nguyên lai người Tư tướng quân thích là tiểu Vu ngươi......" Nói xong còn lắc đầu mang vẻ mặt cảm thán, tiếc hận không thôi.
"......"Thằng nhãi này ở trong phủ quân sư riết rồi trở nên có chút không bình thường.
"Tiểu Vu, đừng quá lo lắng, bổn thiếu gia ta sẽ ủng hộ các ngươi, huống chi từ xưa đến nay còn có nam tử 'Long Dương chi hảo' gì đó......" Nói xong còn ra vẻ nghiêm túc mà vỗ vỗ vai ta.
"Hảo cái đầu ngươi á......" Đúng là không thể nhịn được nữa, lượm một quyển sách bên cạnh chụp lên đầu hắn.
"Bốp ~ Ngô......" Vừa lòng nhìn hắn ăn đau mà ôm đầu.
Liếc nhìn quyển sách cầm trên tay, ân, một quyển sách khá dày. Thủy kinh chú? Nhịn không được tò mò lật vài tờ xem thử, nhìn thấy ngoài lề trang giấy bị người ta dùng mực đỏ ghi chú một vài nội dung. Nhìn kỹ thì thấy những chữ này này khá nhỏ, nhưng nét bút lại rõ ràng và tinh tế,đây hẳn là bút tích của đại tướng quân. Trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác kính nể đối với nàng, đối với thư pháp, ta thích nhất là hành thư của Vương Hi Chi, mà cách hành thư của đại tướng quân cũng khiến ta rất thích, từng nghe người ta bảo rằng, nét chữ nết người, mà chữ của đại tướng quân nàng bình đạm mà thản nhiên, uyển chuyển lại hàm súc, đột nhiên hình ảnh nàng mỉm cười nhàn nhạt lại hiện lên trong đầu.
"Tiểu Vu......" Một bàn tay quơ quơ trước mặt.
"Đại Quan, ta chỉ nói một lần nữa thôi, giữa ta và Tư tướng quân chỉ là quan hệ bình thường!" Nói xong cũng không quản hắn nghe có hiểu hay không, cúi đầu tập trung xem quyển sách trên tay, thật cẩn thận nghiên cứu những chữ nhỏ màu đỏ bên trên. Trên cơ bản những ghi chú này là để lý giải những nội dung trong sách, ngoài ra còn bổ sung thêm vài kiến giải khác.
"Ờ......"
"......" Mặc kệ thanh âm ủy khuất của Đại Quan, ta đang nghĩ xem khi nào rãnh rỗi tìm đại tướng quân xin ít chữ về nghiên cứu một chút, bất quá nếu nàng có thể trực tiếp chỉ dạy cho ta thì càng tốt hơn nữa.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...