Đêm nay chẳng biết vì nỗi nhớ nhung Lục Vân Đình rốt cuộc tan đi hay vì trước khi ngủ Lục Vân Đình khiến người ta hết sức yên tâm mà Giang Vu Thanh ngủ rất ngon.
Y còn nằm mơ.
Trong mơ Giang Vu Thanh về lại thôn Giang Gia, nơi này hẻo lánh, ít ruộng màu mỡ, có năm mất mùa dân chúng trong thôn phải thắt lưng buộc bụng, bán vợ con là chuyện thường tình ở thôn Giang Gia, thậm chí có nhà còn đẻ tù tì mấy năm liền để nuôi lớn bán cho người ta.
Giang Vu Thanh từng thấy đứa bé nhà kia, gầy như que củi, hai mắt trũng sâu khiến người ta sợ hãi, trong thôn chẳng có đứa trẻ nào muốn chơi với nó.
Mấy năm nay tai họa liên miên, tuy triều đình có cứu trợ nhưng chỉ là hạt cát trong sa mạc, huống hồ thuế má bây giờ cũng không nhẹ.
Giang Vu Thanh chưa bao giờ thấy đứa bé bị bán kia về lại thôn Giang Gia, có người nói nó sống rất tốt, người cay nghiệt chua ngoa thì cười lạnh nói cha mẹ còn không thể cho nó một cuộc sống tốt đẹp thì mong chi người dưng đối tốt với đứa con mà bọn họ bán đi như rơm rạ?
Lúc đó Giang Vu Thanh còn nhỏ nên cái hiểu cái không, đến khi bị cha mẹ mình dẫn tới trước mặt ông bà Lục, Giang Vu Thanh mới hiểu được cảm giác bị bán. Ở thư viện lâu ngày, y chứng kiến nhiều chuyện nên biết không phải đứa bé nào bị bán cũng may mắn như y —— Đã ký văn tự bán mình thì sống hay chết đều do chủ nhân định đoạt, dù có bị đánh chết tươi cũng không thể kiện cáo.
Giang Vu Thanh nghĩ mình có thể gặp được người lương thiện như Lục gia chẳng biết là phúc mấy đời.
Giang Vu Thanh càng thấy nhiều thì càng biết rõ mình may mắn cỡ nào.
Nhưng kèm theo đó là nỗi lo sợ tích tụ trong lòng, phúc phận này quá dày khiến Giang Vu Thanh không thể nào yên tâm thoải mái tiếp nhận. Trong mơ Giang Vu Thanh đi trên đường mòn lầy lội ở thôn Giang Gia, đến chỗ giáp núi, đó là nơi ở của gia đình chuyên sinh con để bán kia. Hai đứa bé hơi lớn chẻ củi trong sân, đầu xuân trời lạnh làm ngón tay chúng nứt nẻ, vừa đỏ vừa sưng, bên cạnh còn có một bé gái đang rửa rau dại không biết hái ở đâu về—— Giang Vu Thanh từng ăn rau dại kia, vừa đắng vừa chát, phải luộc nhừ mới khử hết mùi tanh của bùn.
Cạnh chuồng gà có một đứa bé khoảng hai ba tuổi, nhìn mập mạp hơn chút ít, đang ngây thơ gặm tay mình, nhìn kỹ lại mới phát hiện trên cổ chân nó cột một sợi dây thừng to bản.
Giang Vu Thanh chợt nhớ ra mình từng tới đây lúc nào. Có lần y lên núi kiếm củi đi ngang nhà bọn họ, vô tình chạm mặt đứa bé đang chẻ củi, ánh mắt lạnh lẽo vô hồn của đứa bé kia làm Giang Vu Thanh giật thót, chợt cảm nhận được một nỗi thống khổ khó tả.
Sau đó Giang Vu Thanh nghe mẹ mình nói đứa con út hai ba tuổi của nhà kia đã bị bán đi.
Bán cho một ông già góa vợ cách đó ba mươi dặm, ông già kia hồi trẻ là đao phủ, từng thành thân một lần nhưng hai năm sau vợ mất, chẳng có con cái gì. Người trong thôn chê ông oán khí nặng, tính tình lại nóng nảy nên không chịu gả con gái cho ông. Giờ đã cao tuổi, sợ chết không có ai nhang khói nên mua một đứa bé về làm con.
Trong mơ Giang Vu Thanh nghĩ thì ra không phải chỗ nào cũng giống thôn Giang Gia, trong dòng lịch sử mênh mông vô tận, thật ra đương kim Thánh thượng có thể gọi là minh quân, chỉ là phú quý cách xa, trên đời này cũng chẳng có công bằng. Muốn công bằng rất khó, sau này Giang Vu Thanh muốn trở thành hạ thần của thiên tử, y muốn làm quan, còn phải làm quan thật tốt, nhưng thế nào là quan tốt thì không rõ lắm—— Đêm nay Giang Vu Thanh nghĩ mình phải làm quan tốt như Tri châu, không chỉ phán đoán sáng suốt mà còn phải để dân chúng ấm no hạnh phúc như lời tổ tiên nói, "Già có người chăm, trẻ có người nuôi," không còn ai chết đói, cũng không còn nạn buôn người.
Ý nghĩ đêm nay của Giang Vu Thanh đã trở thành chấp niệm suốt ba mươi mấy năm làm quan sau này. Sử sách ghi chép Thừa tướng Giang Vu Thanh xuất thân nghèo khó, chìm nổi trên quan trường ba mươi năm, từ Hàn Lâm Viện đến Đại Lý Tự rồi đến Hình bộ, làm quan kinh thành, cũng từng làm quan địa phương. Dù giữ chức gì Giang thừa tướng cũng tận tâm vì dân nên rất được dân chúng kính trọng. Điều được ca ngợi nhiều nhất là Giang thừa tướng một mình chỉnh sửa "Bộ luật Đại Ngụy", nghiêm cấm mua bán và bỏ rơi con cái. Mười mấy năm sau đó, dưới những hình phạt và luật pháp nghiêm khắc, mặc dù chưa thể trừ dứt điểm nạn buôn người nhưng ít nhất không còn mua bán công khai nữa.
Hậu thế gọi hai mươi năm chấp chính của Minh Tông Đại Chu là thời kỳ hưng thịnh, trong hai mươi năm này, triều Đại Chu đầy rẫy nhân tài, thánh chủ hiền tướng, minh châu hội tụ. Trên triều có Giang thừa tướng và Sở Ngôn thanh liêm chính trực lưu danh thiên cổ, dân gian có Lục thị ở Giang Châu tích cực làm việc thiện, là thương gia đáng kính được lưu truyền đến đời sau.
Nhưng đây là chuyện của rất lâu sau này. Còn bây giờ thiếu niên Giang Vu Thanh nằm cạnh Lục Vân Đình, hai người đắp chung chăn ngủ ngon lành. Một đêm mộng đẹp, liễu ám hoa minh, sắc xuân rực rỡ.
Chẳng biết mưa ngoài cửa sổ đã tạnh từ lúc nào, hoa đào nở sớm đầu cành nhú lên những nụ đầu tiên, nụ hoa phơn phớt hồng lấp lánh sương mai hiện ra sức sống bừng bừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...