Vũ Tập Ân

Tĩnh dưỡng vài ngày, Vũ Tập Ân cũng khỏe hơn nhiều. Từ lúc tỉnh dậy, hắn luôn trốn tránh Vũ Nhiên Lãnh.

Bởi hắn thấy trong ánh mắt của Vũ Nhiên Lãnh là tình yêu, không phải phụ tử, mà là dành cho ái nhân. Dù hắn chưa từng biết yêu là gì, nhưng ánh mắt kia thì hắn mẫn cảm hiểu được.

Hay là do hắn đa nghi đi?

Chắc là do hắn đa nghi thôi. Vũ Nhiên Lãnh không thể yêu chính con ruột của mình. Mà nói về con ruột, Vũ Tập Ân hắn chỉ có 1 nửa là con của Vũ Nhiên Lãnh. Linh hồn hắn không thuộc về nơi này.

Vũ Tập Ân đã kể hết mọi chuyện cho Vũ Nhiên Lãnh. Dù sao hắn cũng không giấu được y nữa. Nhưng điều làm hắn bất ngờ là Vũ Nhiên Lãnh chỉ mỉm cười rồi ôm hắn vào lòng. Nói với hắn:

“ Ân nhi, ta sẽ bù đắp cho Ân nhi mọi thứ. Ân nhi đừng mang đôi mắt cô đơn cùng tịch mịch này nữa.”

Lần đầu Vũ Tập Ân khóc thật sự. Chưa ai từng nhìn ra sự tịch mịch dù mỏng manh của hắn. Kiếp trước hắn sống rất vui vẻ hoạt bát, nhưng sự cô độc trong lòng hắn thì chưa bao giờ dứt. Trên thế gian ấy có người quan tâm, có yêu thương hắn, nhưng chưa ai đủ để hắn mở hết cánh cửa bước vào.

Mụ mụ rất quan tâm hắn, nhưng hắn không muốn nàng buồn. Nên đành giấu tâm tư đi. Làm một đứa nhỏ hoạt bát, một đứa con ngoan ngoãn tài giỏi.


Papa hắn rất thương hắn, nhưng người cũng bận rộn. Hắn không muốn làm một gánh nặng cho papa dù nhỏ đến đâu.

Biểu muội của hắn, Âu Dương Đường Đường, coi hắn là thần, là chỗ dựa. Thì sao hắn có thể dựa vào nàng.

Biểu đệ của hắn, Âu Dương Qúy, dù bằng tuổi nhưng cũng rất ít nói, lạnh lùng. Dù hai người thân nhau, nhưng cũng hiếm khi nói ra tâm sự. Huống chi hai thằng con trai thì thầm nhỏ to đã buồn cười, lại còn nói với người cũng chất chứa nhiều tâm sự như Tiểu Qúy thì càng không thích hợp.

Người duy nhất, người duy nhất thân cận hắn, nhìn ra hắn cô đơn tịch mịch mà mang đến cho hắn sự ấm áp. Ôm hắn vào lòng, đau sủng hắn, hiểu hắn. Chỉ có một mình nam nhân này. Duy nhất một mình y.

Phụ hoàng, ta có đoán nhầm phân tình cảm của người không?

Nếu vậy, ta không thể chấp nhận được đoạn tình cảm này. Ta … không đủ can đảm. Thật sự không đủ can đảm yêu chính phụ thân của mình.

Đang ngồi ngây ngốc, Vũ Nhiên Lãnh đột nhiên tiến lại ôm bé con vào lòng, ân cần hỏi

“ Ân nhi đang nghĩ gì?”

“ A, phụ hoàng. Ta đang nghĩ các ca ca sao không đến thăm ta a?”

Giấu đi ánh mắt khó xử, Vũ Tập Ân mỉm cười che giấu.

“ Những kẻ ám sát Ân nhi khai là do Đại hoàng tử làm. Ta đã cấm tất cả các hoàng tử khác không được ra khỏi cung.”

“ Không, không phải đại hoàng huynh làm đâu phụ hoàng. Ta tin chắc là vậy.”

“ Ha hả. Ân nhi thực sự thích Nguyệt nhi a.”


“ Ân. Vì hắn rất tốt, thực sự tốt.”

“ Đúng thế.” Vũ Nhiên Lãnh cười hài lòng. Nhớ khi những đứa con kia biết Ân nhi bị độc, chúng lo lắng đến tái mép, lại còn bám lấy hắn đòi đi thăm đệ đệ và ca ca. Gia đình hoàng gia vốn vô tình, nếu hữu tình được như vậy, hắn còn mong gì thêm.

“ Vậy tại sao …?” Vũ Tập Ân ngơ ngác hỏi. Thế giam họ làm gì?

“ Ân nhi có thể nhìn ra người khác thực lòng với ngươi, ngươi nghĩ phụ hoàng không nhìn ra sao. Thiên Nguyệt là đứa trẻ thông minh. Ta không nói nó nhân từ, nhưng tuyệt đối không làm loại chuyện này với huynh đệ mình. Chỉ có thể nói, có kẻ đang thao túng mọi thứ a. Để các hoàng tử ở trong cung, canh phòng cẩn thận, kiếm tra thức ăn đồ uống, phòng những kẻ dã tâm lớn muốn ám hại hoàng tử khác, đưa con mình đường đường chính chính lên làm thái tử a. Ta vẫn đang chờ hí kịch vui vẻ đây.”

“ Vậy, Ân nhi có thể gặp được đại hoàng huynh?”

“ Giờ không thể a. Ân nhi ráng chờ vài ngày nữa.”

Gật đầu đồng ý, Vũ Tập Ân mang theo nhiều vướng bận chìm vào giấc ngủ. Vũ Nhiên Lãnh vẫn bên cạnh nhìn bé con. Từ khi tỉnh lại, bé im lặng hơn. Có phải đã phát hiện điều gì? Vũ Nhiên Lãnh cười khổ. Ánh mắt hắn ngày đó, thái độ hắn ngày đó, nếu ai thấy cũng sẽ biết hắn mang tình cảm gì đối xử với đứa con của mình.

Vuốt nhẹ tóc bé con, Vũ Nhiên Lãnh thấy người bên cạnh hô hấp đã đều đặn thì cũng buông lỏng tâm tình.

Ân nhi à Ân nhi, dù ngươi đối ta là gì, dù ngươi có sợ sệt tình cảm loạn luân đó đi chăng nữa, hiện tại, ta không thể buông tay rồi.


Dù có chặt đứt đôi cánh của ngươi, dù có khóa ngươi bên mình, dù ngươi có hận ta, thì ta cũng giữ chặt lấy ngươi. Cho dù, cho dù làm cả hai cùng đau đớn.

Nhưng nếu buông tay ngươi ra, ta sẽ chết. Tâm ta sẽ mãi mãi chết đi. Ân nhi biết không?

~~~~~ [ o.O ] ~~~~~

10 ngày sau, Tiêu thị quân bị xử lăng trì, vì là chủ mưu việc ám sát thất hoàng tử, cùng vu oan cho Đại hoàng tử. Những người liên quan đều bị trảm không tha một mạng. Làm cho các đại quan lớn nhỏ, đối diện với hoàng đế của bọn họ đều thả một nín một. Không dám nói điều gì khiến cái mạng nhỏ của mình đi tong.

Vũ Nhiên Lãnh đi đến Hỉ Cung trò truyện cùng Hỉ phi. Khi nàng ta một thân hồng y, mặt mày rạng rỡ đón Vũ Nhiên Lãnh, nhưng đối nàng, Vũ Nhiên Lãnh chỉ nói một câu khiến sắc mắt nàng tối sầm.

“ Hỉ ái phi, ngươi đừng làm gì khiến Di Lưu sống không bằng chết a. Một đứa con mất đi, ta không tiếc. Những nếu mất những đứa còn lại, ta đảm bảo sẽ khiến 485 người chôn cùng bọn chúng.”

Nói rồi phất tay áo quay đi, Hỉ phi mềm nhũn chân, quỳ rạp xuống đất. 485 người, đó chẳng phải họ hàng thân thích của nàng sao? Hắn đã biết, Hỉ Phi cười như điên như dại. Hắn biết, hắn biết. Ta tưởng mình khôn ngoan, vẫn không thoát khỏi bàn tay của hắn. Ha ha  ha

Vài tháng sau, trong cung có tin đồn, Hỉ phi hóa điên rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui