Tuy Tang Thiên trốn trong phòng hồ sơ nhưng vẫn chú ý đến tình hình bên ngoài, sau khi ông biết mình đã bị lộ thân phận thì không trốn tránh nữa, bèn mở cửa đi ra.
Chỉ đứng đối diện với vợ thôi mà hốc mắt Tang Thiên đã bỗng chốc đỏ lên.
Không còn lệ khí chôn sâu trong linh hồn, đây chính là dáng vẻ trước kia của vợ ông, vừa xinh đẹp lại dịu dàng.
Lúc bà ấy cười lên sẽ xuất hiện một lúm đồng tiền nho nhỏ, đôi mắt hơi nheo lên, lộ ra những tia sáng vui mừng.
Nhưng bộ dáng như này, ông đã mười năm rồi chưa từng thấy qua.
Mười mấy năm qua, vì để duy trì tâm trí của vợ không bị oán khí của lệ quỷ ăn mòn, mỗi ngày ông đều vẽ một phù chú để trấn áp vợ mình, sau đó dán phù chú lên người vợ giúp bà trở nên an tĩnh lại, ngủ một giấc suốt hơn hai mươi tiếng.
Nhưng vì không vận động trong một khoảng thời gian dài, cũng không ăn cơm một ngày ba bữa như quy luật, cộng thêm trạng thái tinh thần chán nản, đã khiến cho thân thể vợ ông ngày càng suy yếu dần, cuối cùng ngay cả việc bước đi cũng không nổi.
"Anh Thiên." Người vợ gọi tên chồng mình.
"Giai Nghiên, hiện tại cứ nghe theo anh đi, được không?" Tang Thiên gần như đang cầu xin nói: "Anh là thiên sư, lệ khí đó anh tự có cách để áp chế nó."
Bạch Giai Nghiên lắc lắc đầu: "Cơ thể của em đã như này rồi, cho dù anh dời được lệ khí đi thì cơ thể của em cũng rất khó để dưỡng khỏe lại được."
"Nhưng ít nhất em còn có cơ hội đầu thai." Tang Thiên kích động nói.
Nếu vợ ông mang theo một thân thể chứa đầy lệ khí chết đi, cứ chết như vậy thì sẽ hóa thành lệ quỷ trăm năm, sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội đầu thai.
"Anh không muốn em biến thành lệ quỷ, chẳng lẽ em lại nỡ để anh hóa thành lệ quỷ à?" Bạch Giai Nghiên hỏi.
Tay Tang Thiên siết thành quyền, không ngừng run rẩy, ông gạt vợ mình, là vì biết một khi bà ấy biết được sự thật thì sẽ không đồng ý.
"Giai Nghiên, chúng ta không bàn đến kiếp sau, cứ nhìn vào kiếp này được không?” Tang Thiên nhẹ giọng nói: “Thân thể của em quá yếu, chịu không nổi lệ khí đó nữa rồi, nhưng anh thì khác, để lệ khí đó lên người anh, anh sẽ có cách áp chế nó lại.
Em dời lệ khí lên người anh, sau đó em có thể đứng dậy được, tuy linh lực của anh có thể sẽ bị ảnh hưởng một chút, nhưng anh vẫn sống như một người bình thường được.
Cứ như vậy, chúng ta có thể ở bên nhau thêm một khoảng thời gian rất dài nữa, thậm chí còn có thể nhìn thấy Tiểu Hạo cưới vợ sinh con.
Mặc kệ chuyện sau này sau khi chết chúng ta có biến thành lệ quỷ hay không, mặc kệ chuyện kiếp sau có được đầu thai không, cả đời này em cứ theo anh có được không?”
Tang Thiên đã nghĩ kỹ rồi, nếu vợ mình vì mình mà hóa thành lệ quỷ, mất đi cơ hội đầu thai, vậy ông còn tư cách gì để đi đầu thai đây.
Nước mắt đong đầy trong mắt Bạch Giai Nghiên bỗng chốc rơi xuống, hai người họ đều mong đôi bên đều có cơ hội đầu thai, nhưng không ai thuyết phục được ai.
Còn Đông Vĩnh Nguyên và Tang Văn Hạo, hai anh em họ đứng một trái một phải bên xe lăn Bạch Giai Nghiên, sớm đã khóc như cún, Vu Miểu Miểu nghe xong cũng có chút xúc động, theo bản năng nhìn thoáng qua Quý Lãng.
Trong cuộc trò chuyện của hai người nọ, người duy nhất không có cảm xúc gì chắc hẳn là Quý Lãng, trong vô số cơn ác mộng Quý Lãng sớm đã luyện được ý chí sắt đá, nếu mỗi ngày đều vì chuyện của người khác mà đau khổ bi thương, thì anh đã sớm khóc đến chết bao nhiêu lần rồi.
Trong phòng rất im lặng, ngoại trừ những tiếng nghẹn ngào đang cố kìm nén của Đông Vĩnh Nguyên và Tang Văn Hạo thì không còn âm thanh khác.
Trận pháp màu đen vẫn đang xoay tròn như cũ, đám lệ khí được rút ra từ linh hồn của Bạch Giai Nghiên vẫn đang nhúc nhích trên đó.
Bỗng nhiên lệ khí đó run rẩy kịch liệt, Vu Miểu Miểu biến sắc, hai tay cô vội kết ấn, sau đó đặt lên trận pháp.
"Các người quyết định nhanh lên, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi." Mở một trận pháp cần tiêu hao rất nhiều vu lực, bọn họ kéo dài thời gian càng nhiều thì sức mạnh của Vu Miểu Miểu bị hao tổn càng nhiều, nếu vu lực không chống đỡ nổi nữa, nếu trận pháp liên kết bị phá vỡ thì tất cả đều phí công hết.
Quý Lãng thấy sắc mặt Vu Miểu Miểu có gì đó không đúng lắm, anh hơi tức giận liếc Đông Vĩnh Nguyên, sau đó đi tới bên người Vu Miểu Miểu, trầm giọng nói: "Miểu Miểu, trước tiên cô cứ hủy bỏ trận pháp đã, để bọn họ trở về nghĩ kĩ rồi lại đến."
Sống lưng Đông Vĩnh Nguyên rét lạnh khi bị ánh mắt Quý Lãng liếc trúng, anh ta biết nếu đêm nay còn kéo dài nữa thì thật sự sẽ mất trắng hết, nên không nhịn được nữa cũng thúc giục: "Dượng, dì nhỏ!"
Tang Thiên cũng rất sốt ruột, ông không thể bỏ qua cơ hội này, không muốn vợ mình lại bị lệ khí tra tấn đau khổ thêm một ngày nào nữa.
Bạch Giai Nghiên rất khó lựa chọn, bà không muốn Tang Thiên hồn phi phách tán cùng bà, nhưng lại sợ nếu bà không đồng ý, sợ sau khi bà chết đi, Tang Thiên cũng sẽ đi theo bà.
"Tôi chỉ có thể kéo dài nhiều nhất thêm hai phút nữa, nếu vẫn không thành lập được khế ước, thì tôi sẽ phá đi trận pháp này." Vu Miểu Miểu có ấn tượng không tệ với đôi vợ chồng này, nên không ngại cho họ thêm chút thời gian để suy nghĩ.
"Cảm ơn." Vẻ mặt Bạch Giai Nghiên lộ vẻ cảm kích nói lời cảm ơn với Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu nở nụ cười, rồi mới quay lại an ủi Quý Lãng: "Tướng công, em sẽ chống đỡ thêm hai phút nữa."
Tuy Quý Lãng không đồng ý, nhưng thấy Vu Miểu Miểu kiên trì như vậy, nên cũng không nói gì, ngược lại ánh mắt dừng trên đám lệ khí đang bị Vu Miểu Miểu trấn áp trên trận pháp nhưng vẫn có ý định chạy trốn như cũ.
Vì đám lệ khí không chịu ngồi yên này, nên mới khiến cho Vu Miểu Miểu mệt chết như thế?
Có lẽ do Quý Lãng quá tập trung vào đám lệ khí kia, nên nguồn năng lượng đen đang quanh quẩn bên người anh không tự chủ mà di chuyển, vọt tới chỗ lệ khí mang theo máu tanh kia.
"Tướng công!" Vu Miểu Miểu kinh ngạc, muốn ngăn lại, nhưng đã không kịp.
Chỉ thấy năng lượng đen trên người Quý Lãng quét qua trận pháp do cô mở ra, giây tiếp theo đã không còn thấy lệ khí được hút ra từ linh hồn của Bạch Giai Nghiên đâu nữa.
"Sếp." Đông Vĩnh Nguyên cũng rất hoảng sợ.
Quý Lãng lấy lại tinh thần, nghi ngờ chớp mắt một cái, không phải vừa rồi mình mới cầm lấy lệ khí đang nằm trên trận pháp sao? Phải trả lại mới được.
Nghĩ vậy, năng lượng màu đen quanh thân Quý Lãng bỗng nhiên lại xao động, đám lệ khí vừa bị anh hấp thụ đột nhiên từ trong năng lượng đen nhảy ra, một lần nữa về lại trên trận pháp.
Nhưng so với viên lệ khí anh nuốt vừa nãy thì đã bị nhỏ đi hơn một nửa.
Quý Lãng nhất thời lúng túng: "Hình như...!bị tôi nuốt mất một nửa rồi, không sao chứ?"
Vu Miểu Miểu trợn mắt nhìn lại, hơn nửa ngày mới lên tiếng: "Chắc là...!không sao đâu."
Dù sao thì khế ước hình như vẫn chưa bị gãy.
"Vậy là tốt rồi, các người tiếp tục đi." Quý Lãng vừa nghe thấy không sao thì nhất thời an tâm, anh lui vài bước rồi né sang một bên, quyết định không làm phiền đến Vu Miểu Miểu nữa.
"..." Mọi người.
Tiếp tục, tiếp tục cái quần!
"Quỷ tiên sinh." Tang Thiên kịp thời phản ứng lại, kích động đi tới chỗ Quý Lãng.
Vừa rồi ông nhìn thấy rất rõ ràng, đám lệ khí bị hút ra từ trong linh hồn của vợ ông, bị sức mạnh Mộng Yểm quanh thân Quý Lãng đụng vào, sau đó đã bị nhỏ đi một nửa.
Nhưng chuyện thần kỳ nhất là, thân thể Quý Lãng lại không bị ảnh hưởng gì.
Điều này chứng minh, đám lệ khí bám trên người vợ ông, lại không có chút ảnh hưởng gì tới sức mạnh Mộng Yểm cuồn cuộn trong người Quý Lãng.
"Ngài có thể giúp chúng tôi được không, hấp thu lệ khí kia, điều kiện gì anh cứ thoải mái nói." Trước mắt thì đây chính là cách xử lý vẹn cả đôi đường nhất rồi, Tang Thiên không nghĩ thêm được gì nữa, chỉ cần có thể cứu lấy vợ ông, bất cứ điều kiện gì ông cũng đáp ứng.
"Sếp." Đông Vĩnh Nguyên cũng chờ đợi nhìn về phía Quý Lãng.
Quý Lãng nhíu mày, anh không nói lời từ chối, mà chỉ quay về phía Vu Miểu Miểu nói: "Cô quyết định đi."
Ánh mắt mọi người lập tức chuyển tới Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu khụ một tiếng, khóe miệng không che dấu được ý cười: "Nếu để tướng công tôi ra tay, thì chuyện này phải tính giá khác rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...