Dưới tòa nhà công ty, một chiếc xe tiến vào gara, Vu Duy Thiển từ trên xe bước xuống, lúc đầu bảo rằng sẽ phái chuyên viên bảo vệ Vu Duy Thiển, kết quả là Reid tự mình đi theo, thay vì nói là hắn đặc biệt ưu đãi cho Vu Duy Thiển thì chẳng thà nói rằng hắn đặc biệt tình nghi Vu Duy Thiển, hết thảy manh mối đều xảy ra xung quanh người nam nhân này.
“Xảy ra chuyện gì!” Khi bọn họ bước ra từ thang máy thì Reid nhìn thấy một đám người chạy như bay qua trước mặt hắn, nhất thời liền cảnh giác, Vu Duy Thiển ở phía sau nên không hề bị ảnh hưởng, hắn băng qua hành lang, hướng về một căn phòng, “Hung thủ chưa đến mức gây án ở đây.”
Mặc kệ bầu không khí trong tòa nhà xôn xao như thế nào thì đối với hắn mà nói vẫn không có gì khác biệt, đẩy cửa ra rồi liếc mắt một cái, bên trong không có một bóng người, Vu Duy Thiển lại lui ra, “Hóa ra công ty thu âm lại nhàn rỗi như vậy.”
Một tay đút vào túi áo choàng, hắn đứng ở trước cửa nhìn thấy có người đang chạy ngang qua hắn, tùy tay bắt lấy một người, “Xảy ra chuyện gì, mọi người đi đâu hết rồi?” Tuy hỏi như vậy nhưng trong lòng của hắn cũng đã xác định ắt hẳn là có liên quan đến Lê Khải Liệt, chỉ có những chuyện xảy ra xung quanh Lê Khải Liệt thì mới có thể khoa trương như vậy.
“A! Là Leo, bọn họ đang tập luyện! Nghe nói ca khúc lần này rất đặc biệt! Mọi người đều nôn nóng được thưởng thức!” Một nữ nhân viên vốn định phủi tay chạy đi thì phát hiện người giữ chặt nàng là một gương mặt hoàn toàn mới nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, khiến nàng không khỏi dừng lại để trả lời.
“Biết ngay là hắn mà.” Vu Duy Thiển hừ nhẹ một tiếng, buông tay người nọ ra rồi bước vào đám đông. Sự tồn tại của hắn đối với những người khác mà nói vẫn là xa lạ, ngoại trừ vài người bên cạnh Lê Khải Liệt thì những người khác không hề biết thân phận của Vu Duy Thiển, bọn họ nhìn thấy hắn thì còn tưởng rằng là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty.
Nghe thấy nhân viên công ty trả lời như vậy, lúc này hàm dưới đang buộc chặt của Reid mới được thả lỏng, hắn đi cùng Vu Duy Thiển đến một căn phòng, bên ngoài đã chật ních người đứng ngay hành lang, tiếng nhạc điện tử cùng tiếng trống hòa lẫn với nhau rồi nổ tung, mỗi một âm thanh đều chấn động lòng người, quyến rũ đến tận linh hồn, giống như một cơn lốc xoáy làm cho người ta nóng lòng muốn thử sức nhảy vào trong đó….
Nhạc rock sống có khả năng ảnh hưởng trực tiếp hơn so với rock được thu âm, đây không phải lần đầu tiên mọi người nghe thấy ban nhạc tập luyện ca khúc mới, nhưng lúc này khác với trước kia, mọi người vẫn đang phối hợp để tạo ra khúc nhạc hoàn chỉnh, kỳ dị chính là mỗi một lần hòa âm lại làm cho người ta có cảm giác bất đồng.
Bob đứng yên trước cửa đã lâu, khi nghe được đến lần thứ tư thì rốt cục nhịn không được mà xông vào cắt ngang bọn họ, sắc mặt phức tạp, vừa cao hứng lại vừa nóng vội, “Ai sáng tác bản này? Là ai soạn ra? Ta muốn nói cho người kia biết ca khúc này còn thiếu một chút!”
Morris đặt xuống dùi trống rồi lau đi mồ hôi trên trán, “Ta cũng cảm thấy như vậy, còn thiếu một chút thì nó sẽ hoàn mỹ.”
Một nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, Luke và Deer cùng nhau suy nghĩ một chút, rốt cục thiếu cái gì? Khi bọn họ xem nhạc phổ thì rõ ràng cảm thấy nó không hề có khuyết điểm, Matthew ở bên cạnh ấn xuống vài phím đàn, từng nốt nhạc xao động vang lên, “Ta biết còn thiếu cái gì.”
Hắn cầm lấy xấp nhạc phổ đã được sao chép, “Chúng ta đã quên một nốt hòa âm, không có tiếng đàn vi-ô-lông thì bản nhạc này vĩnh viễn không đạt được giai điệu cao nhất.”
“Bob, đây không phải là tác phẩm của ngươi.” Hiện tại Matthew đã biết, bởi vì ngay cả Bob cũng không thể soạn ra ca khúc như vậy, ngẩng đầu lên, Matthew nhìn Lê Khải Liệt đang dựa vào vách tường, hắn buông xuống xấp nhạc phổ rồi lắc đầu thở dài, “Leo, ta phục rồi, là hắn có đúng hay không?”
“Là Wirth?” Luke hiểu được người mà Matthew đang nói là ai, những người khác cũng đều nhận ra, chỉ có Bob vẫn đang sốt ruột đến mức vầng trán toát đầy mồ hôi, “Ai? Wirth là ai? Ca khúc này là do hắn soạn? Hắn còn có tác phẩm nào khác hay không? Vì sao cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng nghe thấy tên của hắn ở trong giới, người tài hoa như vậy….”
Bob ở tuổi trung niên, dáng người hơi phát tướng, lúc này lại quýnh lên, mồ hôi chảy ròng ròng xuống mặt, khi hắn lấy khăn tay để lau mồ hôi thì có một người đi ngang qua hắn, hắn chỉ kịp nhìn thấy nửa mặt nghiêng điển trai cùng với vóc dáng cường tráng, khác với vẻ hưng phấn và chờ mong của mọi người, người nọ lại lộ ra một đôi mắt vô cùng lạnh lùng, hoặc phải nói là đang bất mãn thì mới đúng.
“Chờ không kịp đến mức đem khoe cả sản phẩm chưa hoàn thành, ngươi thiếu kiên nhẫn như vậy hay sao?” Đi xuyên qua đám đông, người nam nhân mặc áo choàng đen cùng sơ mi trắng dùng ngôn ngữ giận dữ để giáo huấn Lê Khải Liệt, khiến người ta kinh ngạc là Miracle Leo nổi danh với tính khí thất thường và hay nóng nảy lại không hề nổi giận, thậm chí còn tỏ vẻ rất cao hứng. (trung khuyển thật)
“Sao ngươi lại đến đây, không ở nhà ngủ thêm trong chốc lát?” Lê Khải Liệt bước đến rồi giang tay ôm hắn vào lòng, “Có phải nhớ ta hay không?” Khi đến gần thì Lê Khải Liệt nói nhỏ bên tai của Vu Duy Thiển, ngoại trừ cảm giác được hơi nóng ở bên tai thì trên lưng cũng bị vuốt ve nhẹ nhàng, Lê Khải Liệt vĩnh viễn là Lê Khải Liệt, sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để chiếm tiện nghi.
“Muốn nhìn xem sản phẩm chưa hoàn thành của ngươi đã hoàn thiện đến trình độ nào.” Hung hăng nắm chặt cổ tay của Lê Khải Liệt để cảnh cáo, Vu Duy Thiển thối lui đến bên cạnh, tất cả mọi người đều nhìn vào người nam nhân đột nhiên xuất hiện, mọi người đều mang theo vẻ tò mò và nghi hoặc, chỉ có Owen âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì đó chỉ là một cái ôm, người khác vẫn chưa nhìn ra cái gì.
Nhân viên công ty tập trung ở đây không hề ít, nếu nhìn ra manh mối thì e rằng sẽ có người truyền ra lời đồn đãi không tốt, Lê Khải Liệt từng dùng Vu Duy Thiển để tạo ra một vụ xì căng đan, nhưng đại đa số mọi người đã lãng quên chuyện này, nếu bị lộ ra thì chuyện xưa sẽ bị nhắc lại, hơn nữa với thái độ hiện tại của Lê Khải Liệt thì hắn quả thật không dám tưởng tượng mọi người sẽ suy đoán như thế nào.
“Vì sao lại nói là sản phẩm chưa hoàn thành?” Bob chỉ thẳng vào quan điểm của Vu Duy Thiển, thật sự có một chút không thể tin Vu Duy Thiển chính là người đã soạn ra ca khúc này, “Nó chỉ thiếu một chút, làm sao lại gọi là sản phẩm chưa hoàn thành?”
“Ta vẫn chưa biết thói quen sử dụng nhạc cụ của mỗi người, có sở trường về cái gì, nếu lo lắng cả về chuyện này….” Giải thích đến một nửa thì Vu Duy Thiển phát hiện không cần thiết phải giải thích, hắn liền lắc đầu, “Không có gì, chỉ là thói quen của ta.”
“Làm sao lại không có gì! Nếu ca khúc này do ngươi soạn, ngươi còn trẻ tuổi như vậy thì không nên lãng phí tài năng của mình, ta không hiểu vì sao đến nay mà ngươi vẫn chưa hề có tiếng tăm, không bằng gia nhập công ty của chúng ta đi! Ngươi sẽ sáng tác nhạc cho Leo!” Bob bừng bừng phấn chấn tỏ vẻ giao tình của hắn với Lê Khải Liệt, dốc sức kêu gọi mời chào, thiên tài như thế thì không thể buông tha!
Còn trẻ tuổi như vậy? Không khỏi nhướng cao hàng lông mày, Vu Duy Thiển cất lên vài tiếng cười nhạo lạnh lùng, cũng im lặng không trả lời, hắn đặt một cái hộp lên bàn, cạch một tiếng, bên trong là một cây đàn vi-ô-lông, là cây đàn ở trong nhà của Lê Khải Liệt, hắn lấy ra từ trong hộp, cùng lúc cảm giác được rất nhiều tầm mắt nóng rực đang hướng về phía mình.
“Chẳng phải muốn hòa âm cho hoàn hảo hay sao?” Vẫn giữ khuôn mặt không có biểu tình, Vu Duy Thiển cầm lấy cây vĩ, tiếng đàn vi-ô-lông cắt ngang lời của Bob, Luke đã sớm nóng vội, giống như nhận được tín hiệu, miếng gảy đàn trong tay lướt qua dây đàn ghita.
Trước tiên ban nhạc phải diễn tấu để thu lại giai điệu rồi điều chỉnh hiệu ứng, sau đó mới thu tiếng người biểu diễn, Vu Duy Thiển đã đến, ca khúc rốt cục đã có đủ yếu tố, tiếng nhạc lại vang lên, giai điệu kỳ diệu rốt cục được hợp thành chỉnh thể….
Đúng rồi, chính là loại cảm giác này, như vậy mới đầy đủ, mọi người không biết vì sao lại đều thở phào một hơi, nhịp tim trong lồng ngực đập thình thịch, giống như lên núi, rốt cục đứng trên đỉnh cao nhất, cảm nhận được gió lớn đập vào mặt, ngửi được toàn bộ hương vị của mây trời, tâm tình hưng phấn làm cho bọn họ nhịn không được mà nhịp chân theo tiết tấu.
Sức cuốn hút thật lớn, hay hoặc không hay thì bất kỳ ai cũng đều có thể đánh giá, nhưng hiện tại ngay cả thời gian để đánh giá mà Owen cũng không có, hắn bị những nốt nhạc hòa tan, ắt hẳn những người khác cũng giống như hắn.
Nhìn Vu Duy Thiển đứng trong ban nhạc, được mọi người chú ý, Lê Khải Liệt miệng thì cười nhưng ánh mắt lại trở nên thâm trầm. Đây là người mà hắn đã lựa chọn, cho dù làm bất cứ chuyện gì thì cũng đều chói mắt, nhưng khi nhìn thấy Vu Duy Thiển như vậy thì trong lòng của Lê Khải Liệt lại cuồn cuộn một cảm giác rất khác thường, chính là hắn đã tìm đủ mọi thủ đoạn để kéo xuống tấm bình phong che đậy người nọ với thế giới bên ngoài, làm cho Vu Duy Thiển xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, đem người nọ kéo vào thế giới thật, nhưng vì sao…
Hắn lại cảm thấy không thoải mái, vô cùng khó chịu. Đồng tử u ám khẽ co rút, tầm mắt của Lê Khải Liệt rũ xuống, ca khúc rốt cục được hình thành.
Vu Duy Thiển không chú ý, ca khúc này là do hắn tự tay soạn ra nên hắn không cần nhìn vào nhạc phổ, vì vậy hắn cũng không phát hiện trên nhạc phổ có rất nhiều đoạn đã bị Lê Khải Liệt chỉnh sửa ca từ, đến khi hắn chân chính nghe được thì đã là vài ngày sau.
Vì để thu âm gấp rút ca khúc này, đồng thời khi tung ra album chính thức thì cũng sử dụng ca khúc này để quảng bá, toàn bộ mọi người trong công ty của Owen đều bù đầu vào công việc, rốt cục chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì đã hoàn thành, ca khúc kia trở thành bản nhạc chính trong album. Bob giám sát nhân viên thu âm, chế tác, hòa âm. Lê Khải Liệt hát chính, sau khi thu âm xong xuôi là giai đoạn hậu kỳ, trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể hoàn thành hết thảy mọi việc
Lúc này chưa ai được tận tai nghe thấy giọng hát của Lê Khải Liệt trình diễn ca khúc này, không biết sẽ có hiệu quả như thế nào, ngay cả Vu Duy Thiển cũng không biết, hắn đã làm hết sức, dùng quan niệm về âm nhạc của Lê Khải Liệt để soạn ra một ca khúc thật sự khác người.
Rốt cục đã đến ngày chính thức tung ra album, hôm nay rất nhiều người có mặt, album gặp phải vô số chuyện bất trắc lại được giới âm nhạc chú ý rất nhiều, hơn nữa còn có tin tồn một trong những ca khúc của album đã bị đạo nhạc, làm cho mọi người càng thêm chờ mong đối với album này.
Sau khi các phóng viên tiến vào hội trường thì không nhìn thấy ai, mà chỉ thấy một sân khấu, sân khấu có sáu bóng người.
[Out of control]—Before I’m dead.
—————-
P/S: chương sau có lyric do con sam viết =)) =)), đó là lý do vì sao mà ta nói nó biến thái. Ai viết chứ con sam mà viết lyric thì biến thái là chắc rồi =)) =)). Mà sửa lyric không chịu báo cho vợ, bí ẩn thế:>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...