Tiếng kêu gào ở bên ngoài dần dần giảm thiểu, tuy vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân nhưng tựa hồ không còn liên quan đến bọn họ. Khi Lê Khải Liệt thỏa mãn khoái trá mà ngã xuống trên người Vu Duy Thiển thì rốt cục Vu Duy Thiển cũng đẩy hắn ra, dùng cảm giác của bàn tay để kiểm tra vết thương trên người Lê Khải Liệt, có lẽ đúng như lời của Martha, thể chất của Lê Khải Liệt tốt đến mức không bình thường, thật sự giống như một con quái vật.
“Tốc độ chảy máu trên vết thương của ngươi chậm hơn so với người bình thường, nếu là người thường thì hiện tại đã hôn mê, nếu không được chữa trị kịp thời thì ắt hẳn là sẽ chết.” Theo trình độ chuyển biến trên miệng vết thương của Lê Khải Liệt mà làm ra phán đoán, Vu Duy Thiển cởi bỏ mảnh vải buộc trên người Lê Khải Liệt, bởi vì liên tục cử động mà không ngừng mất máu, cả mảnh vải đều bị thấm ướt.
“Vừa rồi ngươi nói thuật số là cái gì? Nói thêm cho ta biết một chút chuyện của ngươi đi.” Lê Khải Liệt nằm dưới đất để cho Vu Duy Thiển kiểm tra vết thương, chống khuỷu tay xuống sàn để đỡ lấy thân mình, giống như hắn không hề bị thương, giọng nói lười biếng trong thùng côngtenơ bằng sắt vọng lên âm điệu rất dễ nghe.
“Ở một thời đại của Trung Quốc rất thịnh hành âm dương thuật số, có liên quan đến ngũ hành âm dương, còn có một vài quyển sách kỳ bí, mọi người bảo đó chỉ là truyền thuyết, nhưng có một vài thứ là có thật. Những người mang năng lực như vậy được Hoàng đế cấp dưỡng trong cấm địa hoàng cung, chỉ có Hoàng đế mới biết rõ những chuyện được đám người này đoán trước, ta là một trong số đó.” Cắn nát ngón tay, Vu Duy Thiển làm một dấu hiệu kỳ quái, máu tươi từ đầu ngón tay của hắn dung nhập vào vết thương nghiêm trọng nhất trên bả vai của Lê Khải Liệt.
Đây là lần thứ hai mà Lê Khải Liệt có loại cảm giác này, có cái gì đó dũng mãnh tiến vào vết thương của hắn, không phải đau đớn cũng không phải mát lạnh, mà là một loại cảm xúc kỳ diệu khó có thể diễn tả, lần trước Vu Duy Thiển cũng đã làm như vậy….. “Ngươi nói chữa thương chính là dùng máu của mình để trị cho ta?”
Hắn đẩy tay của Vu Duy Thiển ra, “Ngươi cũng bị thương, cho dù vết thương đã khép lại nhưng vẫn bị mất máu rất nhiều, ngươi tưởng rằng ta không phát hiện?” Hắn không khỏi phân bua mà đẩy tay Vu Duy Thiển ra, dùng khẩu khí không cần thương lượng để từ chối cái mà Vu Duy Thiển gọi là trị liệu.
“Ta cũng không muốn chờ đến khi ta lành lặn mà ngay sau đó lại nhìn thấy ngươi mất máu rồi ngất xỉu trong lòng của ta.” Giọng nói dịu dàng mang tính xâm lược, Lê Khải Liệt vòng tay ôm lấy Vu Duy Thiển, “Duy, nói thêm về bản thân của ngươi đi, ta không muốn có một ngày sẽ nghi ngờ tình cảm chân thành của ngươi dành cho ta.”
“Có phải ngươi đang suy nghĩ vì sao ta trúng đạn mà không chết đúng không? Nếu ta thật sự yêu ngươi thì vì sao ta bị thương mà vẫn lành lặn, thậm chí càng lúc càng nhanh?” Nhờ vào quá khứ, Vu Duy Thiển đối với loại tâm tư và nghi vấn này cũng không quá xa lạ, Lê Khải Liệt nghe ra sự đùa cợt trong lời nói của hắn.
“Con người thật sự ích kỷ có phải không? Ta quả thật có nghi vấn như thế, trả lời ta.” Giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn, Lê Khải Liệt không hề che giấu tâm tư của mình, cho dù đã xác định tình cảm này là yêu, thậm chí đã có được người nam nhân cao ngạo không thể với tới này, nhưng trong lòng vẫn có một ám ảnh không thể xóa bỏ.
Điều kiện để tử vong – dốc hết tất cả để yêu, chỉ có giao phó toàn bộ tình cảm thì mới có thể trở thành người bình thường, nhưng hiện tại tình cảm này lại không hề ảnh hưởng đến Vu Duy Thiển, mỗi lần hắn bị thương đều sẽ tự lành lặn, khi sắp lâm vào tử vong lại bắt đầu hồi tỉnh.
“Ta không biết.” Vu Duy Thiển ngồi dưới đất, trên khuôn mặt lạnh lùng có thêm một chút phiền chán và mệt mỏi, “Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, vô luận ta thật lòng như thế nào thì chuyện này vẫn không thay đổi, ta quả thật phải nghi ngờ người nói với ta những lời đó căn bản là đang lừa gạt ta.”
Cười nhạo hy vọng viễn vông của mình, tiếng cười trống rỗng hòa vào tiếng súng ở bên ngoài, Lê Khải Liệt phủ lên bờ môi của Vu Duy Thiển, đôi gò má nhẹ nhàng cọ sát khuôn mặt của hắn, “Yên tâm, ta chính là người đặc biệt, ta sẽ là người cuối cùng làm cho ngươi trở về như bình thường.”
“Ta tuyệt đối sẽ không tặng ngươi cho bất luận kẻ nào khác, trong lòng của ngươi chỉ có thể chứa một mình ta.” Kề sát khuôn mặt, giọng nói trầm thấp tuyên cáo một cách bá đạo, Vu Duy Thiển bị lời nói của hắn chọc cho cười khẽ, “Cái tên cuồng vọng này.”
“Người ở trong là ai? Đi ra ngay!” Tiếng bước chân đột nhiên tiếp cận ngoài cửa, hết thảy tiếng vang bên ngoài thùng côngtenơ đều được bình ổn, nhưng không biết từ khi nào lại trở nên ôn ào, cửa bị đá văng ra.
Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng đứng lên, trong ánh mắt cảnh giác của bọn họ, có người thăm dò tiến vào, “Quả nhiên là các ngươi, ngài Wirth và Leo, hai người có thể đi ra, bên ngoài đã an toàn.”
Đặc vụ liên bang Reid đang cầm đèn pin, đôi mắt như chó nghiệp vụ đang tuần tra trên người bọn họ, “Nghe nói trên đường lại xuất hiện thi thể, chúng ta đã quay lại trong tình hình rối loạn, tuy nhiên không nhìn thấy thi thể cũng không phát hiện các ngươi, vì để bảo đảm không có chuyện gì bất trắc, ta đã điều động người ở phụ cận cung cấp thiết bị camera quan sát ở giao lộ….”
“Các ngươi có biết ta thấy cái gì hay không?” Hắn ra hiệu để cấp dưới tránh đường cho Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển bước ra ngoài, trên thân của hai người đều là máu, nhân viên cứu hộ lập tức bắt đầu kiểm tra thương thế của bọn họ, Reid tiếp tục nói, “Sau đó chúng ta căn cứ theo phương hướng của chiếc xe mà tìm đến nơi này, mất một lúc khá lâu, nếu có thể phát hiện sớm một chút thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Bên ngoài không còn tối tăm như trước, cửa kho hàng đã được mở toang, ánh sáng chiếu rọi những vũng máu hỗn độn dưới đất, giống như rèm sân khấu được kéo lên, làm cho một trận giếc chóc hiện ra trước mắt mọi người, thi thể với khuôn mặt vặn vẹo, trên người lấp đầy vết đạn của James W.Locke, thủ hạ của hắn, còn có đám tay sai của Habinou.
Thi thể nằm ngổn ngang, đều là do trúng đạn mà chết, bọn họ chết ở những nơi khác nhau, có người chết ở giữa kho hàng, có người chết ở những thùng gỗ trong góc, rơm rạ thấm máu hỗn loạn phân tán trên đất, tất cả các thi thể đều giống nhau ở một điểm chính là trên mặt chỉ còn lộ ra sự kinh hoàng khủng bố, cái loại kinh hoàng này làm cho thi thể của bọn họ cực kỳ giống với biểu tình của những người bị giết chết trong phim kinh dị, mất đi bộ dáng vốn có.
“Bọn họ quả thật không giống như bị bắn chết mà là bị hù chết, các ngươi cảm thấy thế nào?” Reid bỗng nhiên nói ra những lời này, sau khi nói xong thì ngẩng đầu nhìn Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt.
Cự tuyệt nhân viên cứu hộ chữa trị cho mình, Vu Duy Thiển nhíu mày nhìn vết thương trên lưng của Lê Khải Liệt, sau đó thuận miệng nói. “Chuyện này thì cứ để cho nhân viên đặc vụ như ngươi điều tra, chúng ta chỉ là kẻ bị hại.”
“Đương nhiên, mọi người ở đây đều nhìn thấy các ngươi là kẻ bị hại.” Reid gật đầu, Richard từ phía sau chạy đến, hắn mang găng tay, trong tay là một khẩu súng, “Đặc vụ Reid, đây là thứ tìm được trong thùng côngtenơ, phía trên ắt hẳn là có vân tay của người sử dụng.”
Khẩu súng Lục Bạc dính máu, đừng nói là vân tay, còn có vết máu cũng có thể cung cấp cho quá trình điều tra, Reid bảo Richard giao cho nhân viên giám định, khắp hiện trường đều là người, cảnh sát đã cách ly nơi này hoàn toàn, trong đây có hơn ba mươi thi thể, trong đó có hơn phân nửa là tội phạm bị truy nã, chuyện lần này tuyệt đối không nhỏ.
“Trên khẩu súng này có vân tay của ta, trên thực tế là ta còn nổ súng giết chết một người.” Lê Khải Liệt trực tiếp thừa nhận, hắn nói một cách tự nhiên, Reid kinh ngạc nhìn hắn, Vu Duy Thiển ở bên cạnh mở miệng, “Hắn không nổ súng thì sẽ bị giết, đây là vì tự vệ, xung quanh chúng ta có hơn ba mươi người, đây đã là tình huống tốt nhất.”
Hắn đại khái tóm lược sự việc một chút, sau đó không nói thêm gì nữa, Reid nghe nói nhà W.Locke có liên quan, hơn nữa còn đề cập đến Reese thì lập tức càng trở nên thận trọng, cũng càng có nhiều suy đoán và hoài nghi.
Quả thật trong tình huống này có thể giữ được mạng đã là quá tốt, nhưng vấn đề là vì sao nhiều người như vậy mà kẻ chết đều là của đối phương, trong khi hai người bọn họ chỉ bị thương? Reid lại cảm thấy hoài nghi, “Không biết hai vị làm cách nào trốn thoát, bọn họ rất đông, nhưng cuối cùng đều chết tất cả, thoạt nhìn là chết dưới tay đồng bọn.”
Trong kho hàng sáng sủa không thể tìm thấy có điểm gì kỳ quái, nhưng vì sao hơn ba mươi người lại nã đạn vào nhau, sau đó cùng chết? Đây là chuyện quái quỷ gì?
“Đèn tắt, bọn họ xảy ra nội chiến, chúng ta bị thương rồi trốn vào chỗ đó, còn những chuyện khác thì chúng ta hoàn toàn không biết.” Toàn thân đẫm máu, mái tóc rối tung, đôi mắt hơi sung huyết, Lê Khải Liệt hiện tại quả thật rất giống một tên sát nhân điên cuồng, hắn nhếch lên ý cười u ám nóng nảy, thô lỗ đẩy ra nhân viên cứu hộ đang xử lý vết thương trên lưng của hắn, “Duy, chúng ta quay về đi.”
Vu Duy Thiển xem xét sơ qua cho hắn, ít nhất đã cầm máu, vì thế đồng ý với ý kiến của hắn, hướng ra ngoài kho hàng mà đi, bỗng nhiên Lê Khải Liệt dừng bước,xoay người nói với Reid, “Cho người của ngươi chở chúng ta quay về.”
Đây không phải là đề nghị, vô luận là máu tươi trên người cùng với đôi mắt hung bạo hay là hơi thở bất ổn, hắn nhắc nhở Reid nhưng lại giống như đang ra lệnh, trước khi Reid chưa kịp mở miệng thì siêu sao đã xoay người đi ra ngoài, tựa hồ hoàn toàn không lo lắng Reid có đáp ứng hay không, hoặc là nên nói hắn biết rõ Reid nhất định sẽ làm theo.
Muốn người này phối hợp điều tra, muốn Wirth cung cấp thêm manh mối về gia tộc W.Locke thì phải có ưu đãi tương ứng, dù sao bọn họ cũng không phải công dân bình thường. Cho dù nhân viên của cục điều tra liên bang có tình nghi bọn họ hay không thì công chúng vẫn sẽ bảo vệ Lê Khải Liệt, giới truyền thông lại càng ham thích sự việc này, có đôi khi còn gây trở ngại cho việc điều tra.
“Ngươi, lái xe chở bọn họ quay về.” Tùy tay bắt lấy một người, Reid muốn hắn đưa nhân chứng quan trọng về nhà, hơn nữa phải bảo hộ an toàn cho bọn họ ở dọc đường, không được để cho giới truyền thông phát hiện.
Richard nghe thấy, chủ động yêu cầu nhận trách nhiệm này, trên đường quay về, hắn thường xuyên nhìn vào gương chiếu hậu.
Hai người ngồi ở băng sau không nhiều lời, cũng không dây dưa tay chân, nhưng hắn có thể nhìn ra được nét mặt vẫn luôn cương trực của Vu Duy Thiển đã trở nên nhu hòa, tuy rằng thoạt nhìn vẫn lạnh lùng nhưng không có cảm giác bài xích đối với Lê Khải Liệt.
“Thân thể của ngươi chắc chắn không sao chứ?” Lê Khải Liệt quay đầu hỏi người bên cạnh.
“Quay về hẳn nói.” Vu Duy Thiển nhắm mắt lại, hắn biết có rất nhiều chuyện cần phải được làm rõ, nhưng cho dù hắn muốn trả lời, cũng không thích hợp mở miệng ngay lúc này.
Hiểu được ý tứ của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt không hỏi tiếp, khi hắn nghiêng đầu thì mái tóc của hai người ghé sát vào nhau.
Từ trong gương chiếu hậu, bọn họ ngồi rất gần, vai chạm vai, Vu Duy Thiển thật sự thả lỏng, Richard lặng lẽ chuyển mắt, dọc đường luôn trầm mặc, đưa bọn họ đến chỗ mà Lê Khải Liệt đã chỉ định.
Lúc này màn đêm bắt đầu buông xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...