Vu Sắc Mỹ Túy

Đàn vi-ô-lông được đặt rất tùy ý, cũng không ai cố ý cất giấu nó như một món bảo vật.

Những thứ có giá trị mà không sử dụng thì xem như lãng phí, đây là lời của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt đương nhiên rất thích thú trở thành thính giả đặc biệt, cho nên cây đàn vi-ô-lông này ắt hẳn phải được treo trên đàn dương cầm, như vậy mới có thể thuận tiện sử dụng bất cứ lúc nào.

Nhưng hiện tại nó không ở đây.

Phía trên đàn dương cầm hoàn toàn trống rỗng.

Ánh nắng sáng ngời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, những hạt bụi tự do bay trong không khí, cái giá trống rỗng, những tia nắng mặt trời giống như vạch trần màn che tối tăm, tựa như nhà ảo thuận đang trình diễn kỹ xảo, nhẹ nhàng bày ra những thứ kia rồi bỗng nhiên biến mất không còn tung tích.

Đi đến bên cạnh cái giá để xác định lại một lần nữa, Vu Duy Thiển vỗ vỗ cái giá, nó mất tích không phải trùng hợp, “Ngươi cảm thấy khả năng nó tự mình mọc chân để rời đi là bao nhiêu phần trăm?”

“Không bằng ngươi nên hỏi có bao nhiêu người có thể tự do ra vào căn nhà này.” Khi nhìn thấy cái giá trống rỗng thì Lê Khải Liệt liền ý thức được có sự liên hệ ở đây, “Có người thừa dịp lúc chúng ta đi vắng đã lẻn vào, ta đi kiểm tra mấy thứ khác, nếu chỉ mất cây đàn vi-ô-lông…”

Hắn đi sang những phòng khác để kiểm tra, tuy rằng có vẻ rất mất hứng, nhưng chưa đến nỗi mất kiểm soát, phải nói là rất bình tĩnh, Vu Duy Thiển nhìn theo bóng dáng của hắn, dần dần cau mày lại, tiến lên vài bước rồi kéo Lê Khải Liệt đến trước mặt, “Đó là thứ mà ngươi đã tặng cho ta, hiện tại lại mất tích, vì sao ngươi vẫn bình thản?”

“Làm sao lại bình thản cho được?” Lê Khải Liệt quay đầu lại, đôi mắt dài mảnh của Vu Duy Thiển đang nhướng lên, khóe môi mím thành một đường thẳng tắp nghiêm khắc giống như lưỡi dao.

Lê Khải Liệt nhịn không được mà hôn lên bờ môi giống như lưỡi dao kia, “Thư giãn, Duy, thư giãn đi, chỉ cần ngươi vẫn ở đây, ta vẫn ở đây thì những thứ khác cũng không đáng là gì.”

“Ngươi cảm thấy không đáng là gì?” Người đàn ông tóc đen thoạt nhìn rất mất hứng, có lẽ hắn rất trân trọng món quà kia.

Vì vậy Lê Khải Liệt rất cao hứng, nhưng niềm vui sướng này cũng không thể tiêu trừ tâm tình khó chịu do cây đàn vi-ô-lông bị mất cắp, “Đương nhiên không phải không đáng giá, chỉ là ta muốn đi bắt kẻ đã trộm nó, làm cho người kia phải hối hận vì đã làm ra chuyện này, sau đó là làm cho người nọ cả đời cũng không thể sử dụng tay để cầm nắm mà thôi.”

“Nó là thứ mà ta đã tặng cho ngươi.” Một nửa bên mặt rơi vào phạm vi chiếu sáng của ánh mặt trời, con mắt màu tro lục ở một bên hơi hơi nheo lại, ánh mặt trời thoáng chốc mất đi độ nóng.


“Mặc kệ là ai làm, kẻ đã đem nó đi phải trả giá đắt.”

Không còn tươi cười, nét mặt của Lê Khải Liệt trở nên cương cứng, tạo thành một đường cong âm trầm.

“Nó là thứ mà ngươi đã tặng cho ta, mà ta không thích đồ của mình bị người khác chạm vào, mặc kệ nó có giá trị như thế nào.” Vu Duy Thiển buông Lê Khải Liệt ra, đá văng sấp giấy dưới chân rồi ngồi xuống.

Trên đất rải rác các tờ nhạc phổ, có những tác phẩm của hắn, cũng có của Lê Khải Liệt, căn phòng này không tính là ngăn nắp, có đủ loại nhạc cụ và rất nhiều trang giấy hỗn độn, những trang nhạc phổ trắng và bút viết linh tinh, sau khi dọn đến nơi này thì Vu Duy Thiển đã đem tất cả những đĩa than đặt vào đây.

Có một chút lộn xộn nhưng không thiếu hơi thở của nghệ thuật giao hòa với âm nhạc, khi Vu Duy Thiển ngồi xuống ghế thì phát hiện có một thứ gì đó.

Dấu gót giày giẫm trên một trang giấy trắng, cũng không quá nổi bật nhưng hắn vẫn nhìn thấy.

“Xem ra khách của chúng ta đã quên thay giày.”

Lê Khải Liệt nhặt lên tờ giấy, khi bọn họ đang muốn nghiên cứu chứng cứ này thì chuông cửa vang lên, có người biết bọn họ đã trở về….

Là Reid, hắn đứng trước cửa, khuôn mặt gầy gò vẫn như cũ, làm cho đôi mắt nhạy bén trở nên vô cùng nổi bật, “Có thể để cho ta vào trong nói chuyện hay không?” Thời tiết bên ngoài không tệ nhưng hắn vẫn mặc áo khoác.

“Đến đúng lúc, có việc muốn tìm ngươi.” Mở cửa ra để hắn tiến vào, Lê Khải Liệt đem trang giấy có in dấu chân ném cho Reid, “FBI có phụ trách những vụ trộm cắp hay không?”

Đây tuyệt đối là một vấn đề vớ vẩn, đương nhiên FBI sẽ không quan tâm đến những vụ trộm cắp bình thường, nhưng nếu bị mất trộm tại dinh thự của Miracle Leo thì đáp án chỉ có một.

Reid quả nhiên gật đầu, nhưng lời nói tiếp theo của hắn lại vượt quá dự đoán của bọn họ, “Người lấy cây đàn vi-ô-lông là ta.”

Lê Khải Liệt nhìn hắn, Vu Duy Thiển chậm rãi ngồi dậy, bầu không khí đang di chuyển bỗng nhiên đình chỉ, Reid cầm lấy trang giấy có in dấu chân, sự trầm mặc chiếm cứ hết thảy không gian, không khí ứ động trong khoảnh khắc làm cho người ta có ảo giác rằng thời gian đã ngừng lại.


“Đây là chứng cứ ta lưu lại do bất cẩn, lúc ấy quá vội vàng.” Nếu hiện tại đứng trước mặt hai người không phải là Reid, nếu là người khác thì ắt hẳn đã cảm thấy sợ hãi vì ánh mắt của hai người này.

Nhưng cho dù là Reid thì hắn cũng cảm thấy thân thể bắt đầu trở nên khẩn trương, đây là phản ứng theo bản năng của con người khi đối mặt với nguy hiểm, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt dù sao cũng không phải người thường, “Ta vì chuyện này mà đến, các ngươi tìm được chứng cớ, không bằng cứ để ta nói trước, ta và Owen đều sợ tình trạng đột phát.”

“Nếu trong vòng ba mươi giây mà ngươi không nói rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra, thì ta cam đoan ngươi không chỉ phải ứng phó với tình trạng đột phát không đâu.” Người đàn ông có sở trường chế tạo gió lốc nói ra ý tứ rất rõ ràng, mà Reid hiểu khá rõ tính tình của hắn cũng không tính giấu diếm chuyện này.

“Không cần ba mươi giây, hiện tại ta có thể nói cho các ngươi biết cây đàn kia được bảo quản ở trong cục như một chứng cứ.”

Nể mặt quen biết, Reid được phân loại trong phạm vi bạn bè cho nên Vu Duy Thiển tạm thời không mở miệng, hắn và Lê Khải Liệt cùng nhau chờ câu trả lời, Reid muốn vào nhà của bọn họ thì quả thật cũng không khó, nhưng câu trả lời này cũng không thể làm cho hắn vừa lòng.

“Ta không biết đặc vụ Reid Brooklyn từ khi nào cũng bắt đầu thích âm nhạc? Chẳng lẽ phải lòng cây đàn vi-ô-lông kia hay sao?” Âm thanh chấn động trong lời nói lạnh lùng, Vu Duy Thiển bắt đầu thay đổi xưng hô đối với Reid, không gọi thẳng tên mà lại xưng hô tên họ đầy đủ kèm theo hai chữ đặc vụ càng gia tăng ý tứ đùa cợt và lạnh lùng.

Lần này Reid quả thật đuối lý, nhưng hắn cũng có lý do để làm như vậy, vấn đề duy nhất là hắn có thể nói nhưng không được nói quá nhiều. Thấy hắn do dự, Lê Khải Liệt cảm thấy rất hiếm thấy, “Nếu FBI không thể trả lại thứ thuộc về ta thì hình như ta chỉ có thể tìm cách khác để nhờ giúp đỡ.”

Hecate, chỉ cần Lê Khải Liệt hỏi thì Samantha nhất định vui vẻ hỗ trợ, Vu Duy Thiển thì lại không muốn nhưng hiện tại chỉ có những lời này là hữu dụng đối với Reid.

“Cây đàn kia ngoại trừ giá trị của chính nó thì còn liên lụy đến một chuyện cách đây mười mấy năm.” Rốt cục Reid bằng lòng nói ra, nhưng hắn không thể nói rõ, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển cũng không phải loại người có thể dễ dàng cho qua mọi chuyện.

“Khi quen biết với các ngươi là lúc ta được khẩn cấp điều động để điều tra vụ án ma ca rồng, ta vốn đang điều tra một vụ án mạng khác, nhưng vụ án đó vốn đã xảy ra quá lâu, trong một khoảng thời gian ngắn không có gì tiến triển…”

“Ta không có thời gian nghe ngươi nói nhảm nhí, cây đàn để ở đâu?” Khoát tay ngăn chặn, Lê Khải Liệt đứng dậy, “Ba mươi giây đã hết, ta không muốn nghe ngươi kể chuyện xưa, dẫn ta đến cục điều tra của các ngươi, mặc kệ các ngươi có lý do gì để đem nó về làm vật chứng thì nó vẫn là của ta.” Vẻ mặt nghiêm túc, Lê Khải Liệt tuyệt đối không phải đang nói đùa.

“Mặc dù ta cho rằng việc lợi dụng quan hệ cấp cao để ép người là một chuyện rất nhàm chán, nhưng so với dùng thủ đoạn bạo lực thì hình như nhanh hơn một chút–” Vu Duy Thiển ném chiếc điện thoại bàn cho Lê Khải Liệt.


Hắn luôn cảm thấy việc Lê Khải Liệt giao thiệp với đám thị trưởng, thành viên nghị viện, thống đốc hoặc là các lãnh đạo cao cấp của các tập đoàn tài chính, lợi dụng quan hệ cá nhân để đạt được mục đích là một chuyện rất phí công, cũng có thể hắn đã nhìn thấy quá nhiều cái gọi là quyền cao chức trọng cho nên không thích giao du với những người đó.

Nhưng cũng giống như mấy trăm năm trước cho đến hiện đại, có rất nhiều chuyện vẫn cần những giai cấp thượng lưu thì mới có thể giải quyết.

Lê Khải Liệt rất am hiểu chuyện này, khi hắn cầm lấy điện thoại thì Reid liền siết chặt nắm đấm, “Vì sao ngươi không trực tiếp đánh ta, ép ta nói ra? Ta biết ngươi có năng lực này.”

“Vì sao? Ta không ngại ngươi thấy thế nào, chỉ cần là cách tốt thì ta sẽ lựa chọn cách thoải mái và nhẹ nhàng.” Hắn đương nhiên không ngại, đối với Lê Khải Liệt mà nói thì mặc kệ là bạo lực hay bất kỳ thủ đoạn nào khác đều không có gì bất đồng, chỉ cần đạt được mục đích là tốt rồi.

Đây không phải là ngày đầu tiên Reid quen biết bọn họ, hắn nhận thua, “Ta đã sớm biết lấy đi cây đàn vi-ô-lông này thì sẽ có hậu quả như thế nào.” Hắn đi ra cửa, ngồi lên xe của mình, giống như đây cũng không phải là lần đầu tiên chịu trách nhiệm lái xe.

“Biết hậu quả mà còn làm như vậy, nó thật sự quan trọng như thế hay sao?” Ngồi ở băng sau, Vu Duy Thiển dựa vào lưng ghế, kéo chiếc mũ lưỡi trai che khuất khuôn mặt, bên tai nghe được tiếng ô tô khởi động.

“Hiện tại ngươi có thể bắt đầu kể về vụ án kia của ngươi, khi nào đến thì gọi chúng ta.” Gấp gáp trở về từ Hashim, mặc dù có nghỉ ngơi nhưng không thể nào ngủ ngon trên máy bay, Lê Khải Liệt khẽ khép mắt lại rồi nói với người ngồi phía trước.

Reid đang lái xe cũng không nói gì, ngay từ đầu hắn đã đoán được chuyện này sẽ không thuận lợi như vậy, cây đàn kia không phải của ai khác mà lại ở chỗ của hai người bọn họ, hiện tại hắn bắt đầu lo lắng, vì sao đã biết hậu quả mà còn làm như vậy, có lẽ trong tiềm thức của hắn vẫn cảm thấy hai người bọn họ sẽ giúp hắn.

Không phải hắn chắc chắn bọn họ sẽ nể tình mà giúp đỡ, chẳng qua hiện tại hắn cảm thấy chỉ cần vụ án có quan hệ đến hai người bọn họ thì ắt hẳn sẽ có kết quả.

Xe chạy trên đường, cửa sổ được mở ra một chút, xe cộ và tiếng người nườm nượp qua lại ở bên ngoài mạnh mẽ theo gió lùa vào trong xe, mỗi khi quẹo cua thì thân thể thả lỏng của Lê Khải Liệt lại nghiêng sang người của Vu Duy Thiển, dựa vào đầu của đối phương, ngửi thấy một hương vị nhẹ nhàng khoan khoái sau khi cạo râu.

“Ngươi thấy thế nào?” Hắn ghé vào bên tai của Vu Duy Thiển rồi nhẹ nhàng hỏi, hơi thở của hắn làm cho Vu Duy Thiển cảm thấy nhồn nhột, “Đến đó nhìn xem đã, hiện tại không ai biết đáp án.”

“Ngươi thật vô tình, mới vừa rồi còn quan tâm đến món quà mà ta đã tặng cho ngươi, hiện tại lại không hề để ý?” Lê Khải Liệt bắt đầu oán giận, kề sát vào người Vu Duy Thiển, bắt đầu tìm kiếm lỗ tai của đối phương, hơn nữa còn gặm nó vào miệng.

“Biết nó ở nơi nào thì cần gì phải sốt ruột.” Cảm thấy đầu lưỡi ẩm ướt đảo qua lỗ tai, hắn dùng ngón tay nâng lên vành nón, như cười như không mà cau mày, “Hình như ngươi đã quên có người đang tìm ngươi, ông bạn già của ngươi muốn cái gì, ngươi vẫn còn chưa biết kia kìa.”

“Rất nhanh rồi sẽ biết.” Kéo lấy cái mũ của Vu Duy Thiển để đậy lên mặt mình, giọng nói của Lê Khải Liệt vô cùng nặng nề, “Tham Lang xuất hiện thì bọn họ sẽ không gây phiền phức cho Wolf nữa, rất nhanh rồi sẽ có tin tức.”


Lê Khải Liệt xuất hiện trước mặt Qiu Lal và đám thân tín của đối phương với một chiếc mặt nạ thủy tinh được cắt hình bàn cờ làm gương mặt của hắn trở nên mơ hồ, nhìn như trong suốt nhưng mỗi một góc cạnh phản quang làm cho người ta không thể thấy rõ bộ mặt chân thật của hắn, màu sắc lạnh như băng nhưng cũng rất hoa lệ.

“Nó rất hợp với ngươi.” Bỗng nhiên Vu Duy Thiển nói như vậy, người nghe có lẽ hiểu được ý của hắn.

“Hình như thế.” Lê Khải Liệt cười khẽ, tiếng cười trầm thấp bị chiếc mũ chặn lại, hắn ôm Vu Duy Thiển vào lòng.

Thời tiết bắt đầu trở lạnh, người ở bên trong khi bước ra ngoài sẽ cảm giác nhiệt độ hạ thấp rất rõ ràng, trong xe có lò sưởi nhưng bàn tay của Vu Duy Thiển vẫn rất lạnh, khớp xương vừa khô vừa lạnh, Lê Khải Liệt cảm thấy hình như gần đây Vu Duy Thiển gầy đi một chút, có phải dạo này làm nhiều quá hay không, hắn nhịn không được mà nghĩ như thế.

Gần đây dục vọng của hắn rất dễ dàng bị kích thích, chẳng qua cũng là do người yêu nhìn như lãnh đạm của hắn, nhưng khi lơ đãng lại dùng biểu cảm lạnh lùng gợi lên dục vọng trong hắn. Người đàn ông ngạo mạn này một khi động tình, dùng vẻ mặt hoàn toàn khác với bình thường để chăm chú nhìn hắn, bảo hắn không nổi lên khát vọng cũng khó.

“Đang nghĩ đến chuyện gì hèn hạ hay sao?” Vu Duy Thiển buông tay ra, nắm lấy một vật nào đó của Lê Khải Liệt, “Đừng tùy tiện động dục, chúng ta đến rồi.”

Tuy nói như vậy nhưng bàn tay của Vu Duy Thiển lại di chuyển giữa hai chân của Lê Khải Liệt khiến hắn thiếu chút nữa đã nhịn không được mà rên rỉ, “…..Chỉ có người mù mới nghĩ là ngươi đứng đắn.” Hắn thì thào nói nhỏ.

Cũng không phản bác, Vu Duy Thiển không nói một tiếng nào mà chỉ nhìn Lê Khải Liệt, đồng tử màu đen lóe lên, hắn chậm rãi thu tay về, sau đó nắm lấy cằm của Lê Khải Liệt rồi hôn một cái, “Xuống xe.”

FBI ở trong một tòa nhà không giống như những cục cảnh sát khác, mà càng giống như một ký túc xá cao cấp, chẳng qua khi đi vào sẽ bị kiểm tra an ninh vài lần, Reid dẫn bọn họ đến phòng bảo quản vật chứng.

“Trong cây đàn này ắt hẳn có cất giấu một thứ, ta cho một nhóm nghiên cứu trước, cố gắng không phá hư cây đàn để tìm được thứ kia, thời gian cấp bách cho nên không kịp nói với các ngươi, chờ các ngươi nhìn thấy thì sẽ biết.” Trên đường có người chào hỏi Reid, hắn vừa đi vừa giải thích với Vu Duy Thiển, cuối cùng dùng vân tay để mở một cánh cửa rất nặng.

Vật chứng được bảo quản trong phòng, nhân viên nghiên cứu mỗi ngày đều đúng giờ đem trả vật chứng về đây.

Nhưng chờ đợi bọn họ cũng không phải cây đàn vi-ô-lông đắt giá kia.

……………..

P/S: tội nghiệp bạn Reid, giống như tội phạm bị 2 vợ chồng nhà sam đem đi xử tử vậy =)). Hùa vào bắt nạt người ta.

Bé Duy lại thích mặt nạ của con sam rồi kìa:>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui