Vu Quân Ly Tuyết


Buổi tối, ta đang ở tẩm cung thêu kinh thì bên ngoài có tiếng đẩy cửa.

Thái tử cùng một công công mang thuốc tới, sau đó vị công công kia lui ra ngoài trước, hắn cầm lọ thuốc đi tới chỗ ta
“ Đưa tay nàng đây”
Ta nhìn xuống vết thương trên tay rồi lại nhìn hắn: “ Không cần đâu, ta bôi thuốc rồi.

Ngươi quan tâm ta làm gì”.

Hắn không nói gì, kéo bàn tay bị thương của ta ra trước mặt hắn, cử chỉ dịu dàng bôi thuốc lên vết thương của ta
“ Hôm nay nàng ra ngoài làm gì?”
“ Ta… tuyển trắc phi cho ngươi”
Ta không do dự mà đáp, thế mà sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, động tác bôi thuốc cũng đột ngột mà dừng lại.

Hắn đưa mắt nhìn ta, như muốn hơi lạnh trong đó ngấm vào xương cốt của ta
“ Nàng đem ta ra rao bán? Ta đã nói với nàng không tuyển phi”
Hắn siết chặt lấy tay ta, đến mức ta phải bật lên một tiếng kêu đau, lúc này hắn mới thả tay ta xuống, ngôn từ mang theo sự bất mãn: “ hổ lạc xuống đồng bằng bị khuyển khinh”.


Sau đó lập tức rời đi
Ta ngồi yên không nói năng gì, tên này chắc hôm nay bị ấm đầu, tự nhiên chạy tới đây rồi giáo huấn ta, nhìn xuống vết thương ở trên tay được bôi thuốc tỉ mỉ ta bỗng cảm thấy hơi có lỗi, hắn quả thực vẫn còn nhớ ta là thê tử của hắn.

Nhưng ngay giây sau cảm xúc ấy bị ta gạt nhanh ra khỏi đầu.

Cái gì mà tín nhất phu nhất thê, tên đầu heo như hắn làm sao mà hiểu được nữ nhi tình trường.
Sáng sớm hôm sau, ta cùng hắn tới Phù Khai phủ, từ xa đã thấy náo nhiệt, cho tới khi xe ngựa của ta và hắn dừng trước phủ, ta thấy một đám nô tì đã ở đó, Phù Khai đại nhân đích thân ra cửa phủ tiếp đón, ta thấy lão ta lật đật hành lễ
Bên cạnh lão ta là Phù khai phu nhân và hai vị thiếp thất của ông ta, sau đó là một loạt gương mặt thanh tú của các thiếu gia và tiểu thư Khai quốc phủ, ta thoáng thấy bóng dáng Phù tiểu thư đứng trong đám người
Nghiêm Tư Đế xuống trước, sau đó mới quay lại đỡ ta xuống xe ngựa.

Ta chầm chậm bước xuống cạnh hắn, thấy sắc mặt của Phù tiểu thư đã cắt không còn một giọt máu, chắc hẳn nàng ta đã nhận ra ta và hắn
“ Không biết Phù Khai phủ đã có diễm phúc gì để được Thái tử và Thái tử phi điện hạ tới thăm.

Mời hai vị vào trong”
Tới khi đã yên vị trong Khai quốc phủ, ta mới thấy hắn lên tiếng hỏi tên của nàng Phù tiểu thư.

Lão Phù gia vội vàng đáp nàng ta tên là Phù Tây Tây, ta thấy ánh mắt của Phù Khai phu nhân sáng rực, vội vội vàng vàng nói rằng nàng ta rất giỏi, lại rất thông minh, còn thường xuyên giúp Khai quốc hầu lo việc chính sự
Đúng là cái miệng hại cái thân.
Hắn liền đưa mắt nhìn về phía Khai quốc hầu: “ Ngươi cho nữ nhân lo việc chính sự?”.

Lúc này Phù Khai phu nhân còn chưa biết mình lỡ lời, còn muốn tiếp tục nói thêm thì liền bị lão già Khai quốc hầu quát: “ Bà mau im miệng”
Tư Đế dựa người vào ghế, khóe miệng hắn cong lên: “ Đúng là nữ nhi của Khai quốc phủ, rất giỏi.

Khai quốc đại nhân, ta xem đôi hạng khuyên tuyết hoa liên của Phù tiểu thư rất đẹp, không biết ngươi có tiếc không?”
Nói qua nói lại một hồi, ta cuối cùng mới biết mục đích hắn đem ta tới đây chỉ để lấy lại đôi khuyên tai hoa tuyết đó, thật là mất mặt ta.

Khai quốc hầu liền nở nụ cười tươi nhìn ta: “ Không tiếc không tiếc, Thái tử điện hạ thật có mắt nhìn”
“ Không phải ta có mắt nhìn, mà là Thái tử phi của ta có mắt nhìn”
Đôi khuyên tai lập tức được gia nhân trong phủ tháo ra đem đi rửa sạch rồi mang lại chỗ của ta.

Ta đành theo đà của hắn để níu giữ lại chút thể diện cho Đông cung: “ Phù tiểu thư hôm nay sẽ không cho người đòi đồ nữa chứ?”

Khai quốc hầu liền tái xanh mặt vội vàng nở một nụ cười gượng gạo về phía ta: “ Sao có thể chứ, tiểu nữ nhà thần đâu có dám đòi đồ mà Thái tử phi nhìn trúng”.
Ta cầm đôi hạng khuyên lên, cười cười: “ Thế à? Vậy ngài cứ hỏi lại nữ nhi tốt của ngài, nếu không thì nghe lão phường chủ Định Dương nói một tiếng là rõ”
Tư Đế liếc nhìn tên thị vệ bên cạnh hắn, lão phường chủ kia liền được giải vào, sau dăm ba câu truy hỏi thì cũng đã run run kể lại sự việc.

Tới lúc này Khai quốc hầu gần như chết đứng, Phù tiểu thư cũng vội vàng quỳ xuống xin ta tha tội
“ Tiểu nữ có mắt không tròng, không thấy thái sơn, mong Thái Tử Phi tha tội, tiểu nữ biết sai rồi”
“ Phù Khai quốc hầu giáo dưỡng nữ nhi rất tốt”.

Ta phe phẩy chiếc quạt trên tay, ngày hôm qua ả ta mắng người không chút kiêng nể, thế mà hôm nay lại đang quỳ ở trước mắt ta cầu xin ta tha tội.
“ Nữ nhân Phù Khai quốc phủ phạm tội đại bất kính, đem xử tử lăng trì.

Phù Khai quốc hầu lạm dụng chức quyền, chèn ép người dân, phế bỏ tước hầu, tịch thu toàn bộ gia sản”
Ta nghe vang vẳng bên tai tiếng cầu xin của nhà họ Phù, lúc quay đầu lại thì thấy cảnh Khai quốc hầu bị tước mũ quan, ta có chút mủi lòng không nỡ.

Liền quay sang nhìn Thái tử bên cạnh, ta kéo kéo tay áo hắn: “ Chàng đem nàng ta xuy hình là được, không nhất thiết phải xử tử lăng trì mà”
Hắn liền dừng bước nhìn ta hồi lâu: “ Nàng nhìn vết thương trên tay của nàng”.

Ta lắc đầu, lại tiếp tục kéo tay áo hắn.

Hắn thở dài một hơi: “ Chỉ trách nàng quá nhân từ rồi.

Được, vậy phạt nàng ta một trăm roi”

“ Đa tạ Thái Tử Phi khai ân, đa tạ Thái Tử điện hạ khai ân”
Phù Khai phu nhân dập đầu với ta, lúc này hắn lập tức kéo ta lên xe ngựa, tuyệt đối không cho ta cơ hội để dừng lại thêm ở đó.

Hắn kéo tay của ta nhìn vết thương vẫn còn chưa lành hẳn, dịu dàng vuốt ve
“ Nàng sau này không phải cầu xin cho bọn họ, nàng quên rằng ả ta đã làm nhục nàng như thế nào rồi hay sao?”
Ta lắc đầu: “ ta không quên, nhưng dù sao cha nàng ta cũng là cận thần phò tá ngươi rất lâu, vuốt mặt thì cũng phải nể mũi, nếu ngươi xử tử nàng ta thiên hạ này sẽ nói ngươi ra sao, vì một đôi hạng khuyên mà ngươi kéo ta tới tận đây lăng trì bọn họ”
“ Ta tuyệt đối không thể để nương tử ta bị ức hiếp như thế được.

Thứ nàng thích, thì ta sẽ lấy về cho nàng”
Hắn bất chợt áp sát vào người ta, gương mặt hắn rất gần với ta, tới mức ta có thể cảm nhận được nhịp thở của hắn, ta bất giác đỏ mặt, hắn gần như vậy muốn hun chết người hay gì, thời tiết này không đủ nóng hay sao.
“ Vậy ta thích một trắc phi có khả năng làm bạn với ta”
Ta nhìn vào ánh mắt hắn, nhẹ nhàng nhả ra từng chữ.

Nhưng trái với suy nghĩ của ta, hắn không những không nổi giận, cũng không tạo khoảng cách giữa ta, ngược lại còn áp sát ta hơn: “ Ta đoán một tiểu hài tử sẽ làm nàng vui hơn, nàng muốn không?”
Ta vội vã đẩy hắn sang một bên, bầu không khí thân mật khi nãy vì vậy cũng dần dịu nhiệt, đáy mắt hắn thoáng qua ý cười nhìn ta: “ Nếu nàng còn muốn tìm người bầu bạn, thì ta cho nàng một cách nhẹ nhàng hơn để kiếm người bầu bạn cùng, còn nàng không muốn thì thôi”
Hiểu rồi hiểu rồi, ý là muốn ta từ bỏ việc nạp thiếp cho hắn chứ gì, đúng là tên óc heo phiền phức, vì để ta từ bỏ việc nạp thiếp mà hắn dám đem ta ra trêu chọc, được lắm, ngươi cứ chờ đó xem lão nương xử ngươi như thế nào!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui