Vu Quân Ly Tuyết


“ Ngày hôm qua xe ngựa đã chạy xuyên đêm, sáng nay mới đưa được con tới nơi này.

Nhưng có lẽ truy binh hôm qua đã áp sát mới khiến con bị thương.

Mấy ngày tới con cứ ở lại nơi này, đợi khi hoàng cung ổn định trở lại chúng ta sẽ quay về”
Ta nhìn Hoàng hậu, lại không ngừng lo lắng cho Thước Đông cùng Tư Đế, nếu như người của Thập Tam hoàng tử đã dấy binh tạo phản thì sao có thể buông tha cho Đông cung một cách dễ dàng được
“ Hoàng hậu nương nương, vậy còn Thước Đông, chúng ta cứ thế bỏ mặc thằng bé ở lại hay sao”
Hoàng hậu lắc đầu, người nhẹ nhàng xoa đầu ta: “ Thái Tử phi yên tâm, Thước Đông đã được bổn cung phái người bảo vệ chặt chẽ ở Tướng Quân phủ rồi, hiện tại chúng ta chỉ còn trông chờ vào Thái tử, xem ván cờ này sẽ như thế nào thôi”
Thật ra, bốn chữ huyết tộc hoàng thất cũng đã rất rõ ràng, Hoàng hậu đưa ta về đây nhưng lại không đưa theo Thước Đông cũng rõ ràng vì hoàng tự trong bụng ta.

Ta im lặng, lại trầm ngâm
Thước Đông đối với ta giống như một viên châu ngọc tỏa sáng mà Trưởng công chúa giao cho ta.

Ta cũng đã từng hứa với người sẽ chăm sóc cho cậu nhóc thật tốt.

Thấy ta như vậy, Hoàng hậu đành từ từ đứng dậy
“ Bổn cung đưa con tới đây chính là để bảo vệ cho con thật tốt.

Nếu không phải vì Nghiêm Tư Đế đích thân tới Trường Xuân cung cầu xin ta, ta sớm đã mặc kệ sống chết của con ở Tướng Quân phủ rồi”
Hoàng hậu đã nói tới như vậy, ta đành thở dài, hai mắt đã bị một màn sương mù bao phủ.

Sau đó lại từ từ ngẫm nghĩ lại mọi việc.


cuối cùng lại buộc miệng mà nói ra: “ Vậy hai chữ kết thúc người nói khi chiếc vòng ngọc của Nhan phi tặng người có phải là…”
Hoàng hậu đã bước ra tới cửa, nghe câu nói này của ta liền quay lại.

Người dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn ta, sau cùng lại quay lưng lại: “ Những chuyện đại nghịch bất đạo đó bổn cung tuyệt đối không dám làm.

Trong hậu cung có bao nhiêu bi thương, thì bổn cung cũng có bấy nhiêu khổ tâm”
Sau đó trước khi người rời đi, còn chầm chậm để lại một câu: “ Thái Tử phi, con là người hiểu chuyện.

Lúc này con phải tuyệt đối tỉnh táo mà biết ai là đồng minh, ai là thù địch.

Nếu không Tư Đế yêu thương che chở con cũng chỉ là vô ích”
Sau khi Hoàng hậu rời đi, ta vẫn luôn suy nghĩ về câu nói kia.

Phải, bản thân ta là Thái Tử phi, nếu như ngay lúc này hành xử tùy ý gây ra thêm chuyện, vậy thì ta không xứng đáng làm Thái Tử phi
Trong hậu cung tranh quyền đoạt sủng này, ai cũng có một nỗi khổ tâm riêng khó mà nói ra được, nếu như có người có thể hiểu được nỗi khổ tâm đó của Hoàng hậu vậy thì chỉ có hai người.

Một là Trưởng công chúa, người còn lại là Nghiêm Tư Đế
Nhưng Nghiêm Tư Đế cùng Trưởng công chúa trước nay chưa bao giờ nói với ta những chuyện đã xưa cũ kia.

Rốt cuộc sau cùng ta vẫn là nên tới chỗ của Hoàng hậu để nghe chuyện.

Đêm khuya thanh vắng ở Nguyệt Yên không giống như Hải Sơn, gió không thanh mát cũng không động lòng người

Nhưng ta luôn cảm thấy cảnh vật nơi này mang theo vô cùng nhiều hoài niệm cùng nuối tiếc.

Khi ta tới, Hoàng hậu đang ngồi dưới hiên ngẩng đầu ngắm trăng.

Người nhìn thấy ta tới thì mỉm cười
“ Thái Tử phi tới rồi sao.

Mau vào trong này ngồi với bổn cung thưởng trăng, trăng đêm nay rất đẹp, không ngắm thì thật là phí”
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của ta, Hoàng hậu một bước đứng dậy lại kéo ta ngồi xuống bên cạnh người: “ Bổn cung sớm biết thế nào con cũng sẽ phải tìm tới nơi này”
“ Vậy nương nương, chắc là người cũng đoán ra được lí do mà nhi thần tới nơi này?”
Hoàng hậu đưa tay cầm lấy chén trà, lại nhấp một ngụm.

Hoàng hậu bỗng mỉm cười: “ Tháng tư năm ấy, Mẫu Đơn nở rộ khắp Nguyệt Yên, cũng giống như tình cảm của bổn cung nở rộ với Hoàng Đế”
Người vào cung được một năm, sau đó rất nhanh đắc sủng, được phong lên làm Hoàng hậu.

Lúc này trong kỳ tuyển tú Hoàng Đế lại nhìn trúng nữ nhân Trương Cao gia chính là Nhan Phi sau này.

Lúc mới đầu vào cung, Nhan phi cùng hoàng hậu vô cùng thân thiết
Có thể tìm được một tri kỉ ở chốn hậu cung thật sự không hề dễ dàng, nhưng sau đó khi Đông Hoàng quý phi vào cung, mọi sự ân sủng của Hoàng đế lập tức cũng đã không còn dành cho Hoàng hậu.

Cũng chính vì thế mà giữa Hoàng hậu và Đông Hoàng Quý phi xảy ra nhiều mâu thuẫn tranh ân đoạt sủng
Nhất là khi hai người cùng mang thai và cùng hạ sinh được hoàng tử.


Nhưng Hoàng thượng lại chẳng công nhận vị hoàng tử nào, mà lại dành sủng ái cho Thập Tam hoàng tử của Nhan phi
Cho tới khi Nghiêm Tư Thành mất, hoàng thượng mới hướng về phía của Hoàng hậu, nhưng cũng giống như tuyên án cho người, đem Nghiêm Tư Đế giao tới cho người nuôi dưỡng…
Lúc này Nhan phi một bên thuận nước đẩy thuyền, khiến cho Đông Hoàng quý phi đau khổ tới mức tự vẫn, cũng chính là hại Tư Đế mất đi mẫu thân.

Cho tới lúc này Hoàng hậu mới nhận ra
Hoàng đế vốn không còn là vị thái tử ngày xưa mang mẫu đơn tới hẹn ước với người, hậu cung giai lệ kia cũng giống như một nơi buộc chặt người mãi mãi.

Hoàng hậu cũng từng tới trước lăng tẩm của Đông Hoàng quý phi, cũng từng hứa với người sẽ chăm sóc cho Tư Đế thật tốt
“ Những lời bổn cung nói lúc đó chính là những lời nói thật tâm nhất của bổn cung, không phải của Hoàng Hậu nói với Quý phi.

Mà là của Tinh Vân nói với Tiêu Nguyệt”
Sau cùng, Tư Đế thành công đoạt ngôi thái tử, thành công nhận được sủng ái của Hoàng Đế.

Nhưng cũng vì chuyện này mà khiến cho Nhan phi cùng Hoàng hậu không còn thân thiết nữa.
Nhan phi vốn là người có lòng tham vọng lớn, nàng ta thậm chí còn muốn trèo cao hơn phượng vị.

Để Thập Tam Hoàng tử lên ngôi sẽ buông rèm nhiếp chính, một tay nắm giữ cả giang sơn này
Ta nghe Hoàng hậu kể xong, lại vô thức đưa tay ra an ủi người.

Chiếc vòng kia vốn là của Nhan phi tặng cho Hoàng hậu, người cũng vì tín vật ấy mà vẫn luôn bao che cho Thập Tam Hoàng tử, nhưng không ngờ hắn lại có thể làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo này
Ta thoáng thấy một giọt lệ rơi xuống, bản thân ta cũng chưa từng nghĩ sẽ có nhiều chuyện như vậy.

Bây giờ cũng chỉ có thể trách quân tử bạc tình, mới khiến hậu cung hoa lệ kia phải thắt lòng.
Ta chợt nghĩ tới Tư Đế…
Hắn cũng từng hứa với ta một lời hứa nhất phu nhất thê, cũng từng nói ta tuyệt đối phải tin tưởng vào hắn.


Không biết bây giờ hắn như thế nào rồi, chống thù trong luôn khó hơn chống giặc ngoài, Nghiêm Minh Hạo ra tay tàn độc như thế nào, trong lòng ta và hắn đều luôn rõ
Nếu ván cờ lần này hắn không thắng… Dù sao, thắng hay thua đều là một kết quả không hề tốt đẹp.
“ Hoàng Hậu nương nương, trong cung có cấp báo tới”
“ Thập Tam Hoàng Tử bức Hoàng đế thoái vị, Nhị Hoàng tử hiện tại đã trọng thương nặng, Tứ công chúa đang bị người của bọn họ bắt giam làm tin rồi thưa nương nương.

Người hãy mau quay về trong cung xử trí”
Ta nhìn Hoàng hậu, biểu thị muốn đi cùng với người.

Hoàng hậu lần này cũng không từ chối ta, người gọi Lưu thị vệ tới, ngay trong đêm lập tức khởi giá quay về hoàng cung
Ngồi trên xe ngựa, ta trông thấy Hoàng hậu không chút động tĩnh, chỉ khẽ lần chuỗi hạt như để giảm bớt nỗi căng thẳng trong lòng.

Ta cũng không thể nào ngừng lo lắng
“ Thái Tử phi”
Hoàng hậu bỗng nhẹ nhàng nhả ra ba chữ gọi ta.

Chiếc xe ngựa vẫn lạch cạch di chuyển trên đường, ta tiến tới gần phía người hơn một chút.

Hoàng hậu bất ngờ tháo xuống cây trâm phượng trên đầu người
“ Lần này hồi cung, lành ít dữ nhiều.

Bất luận cho rằng Tư Đế có thắng trận này hay không, con cũng phải bảo vệ thật tốt hài tử trong bụng…” Người nói tới đây, lại đột nhiên ngưng lại.

Ánh mắt người nhìn ta phức tạp, cuối cùng mới có thể nhét cây trâm vào tay ta
“ Để đứa bé có thể bình an sinh ra”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận