Vu Quân Ly Tuyết


Ta vốn không muốn quản hắn, ta không tới đón thì hắn cũng tự có chân chạy về, còn muốn người ở Triều Dương cung hay Đông cung đón về thì ta đâu cần biết.

Vì thế mà ta nhìn Dương thị vệ, ung dung nói
“ Ta không đi”
“ Thái tử phi, dù sao người bên ngoài cũng là Thái tử điện hạ, người cũng nên tới đó giữ thể diện cho ngài ấy trước”
Ta mặc kệ lời nói của Dương thị vệ bên tai, rồi nói với cung nữ tiếp thân bên cạnh lấy bánh hấp cho ta.

Ta nhàn hạ ngồi ở Ngự thiện phòng ăn bánh, mà Dương thị vệ lúc này xem ra đã không thể khuyên nổi ta nữa, vì vậy liền kéo Trúc Y đứng bên cạnh ta sang một bên
“ Muội giúp ta nói với Thái tử phi,…”
Cuộc nói chuyện của bọn họ, ta nghe loáng thoáng được vài câu, nhưng quả nhiên là một miệng không bằng hai miệng, ta rốt cục vẫn bị bọn họ lôi tới Triều Dương cung đón tên cẩu tử Tư Đế kia về
Không tới thì thôi, nhưng khi tới rồi nhìn bộ dáng của Tư Đế, dáng vẻ bực bội cam chịu của ta bay sạch, chỉ còn thiếu điều quay lại cảm ơn Dương thị vệ một tiếng.

Ở bàn trà đạo phía thượng uyển của Triều Dương cung có mấy nam nhân say mèm, duy chỉ còn có Nhị hoàng tử là trông có vẻ tỉnh táo
Khi ta tiến tới gần, nhận thấy không chỉ có Tư Đế và Nghiêm Triết Duẫn, còn có cả Hàn gia ở đây.


Ta đứng bên cạnh nhìn Trấn Bắc Trưởng công chúa một bên kéo tai Hàn Trạng Nguyên quay về, một bên giáo huấn thì suýt chút nữa bật cười thành tiếng
Nhưng mà, thể diện vẫn phải giữ cho Hàn trạng nguyên, nên ta đành che miệng lén lút cười.

Mà Trấn Bắc trưởng công chúa nhìn thấy ta tới thì cũng cười cười
“ Để muội chê cười rồi, mấy người bọn họ tới đây bàn chính sự, không biết thế nào lại uống tới mức này, tỷ hồi phủ trước, muội cũng mau chóng đưa Thái Tử về cung đi nhé, nếu để truyền ra ngoài sẽ không hay đâu”
Ta gật đầu, quay sang bên này nhìn thấy Tư Đế gục trên bàn thì thở dài một hơi, nói với Nhị hoàng tử
“ Làm phiền huynh rồi”
“ Không sao đâu, muội mau đỡ Thái tử về cung, ta bây giờ cũng không tiện tiễn muội, thất lễ rồi”
“ Vậy muội đem Thái Tử về trước, khi khác chúng ta nói chuyện sau”
Trông dáng vẻ đi đứng cũng có chút không vững của Nhị hoàng tử, có lẽ cũng đã uống không ít, mà cái dáng vẻ say mềm ngoan ngoãn như cún con của Tư Đế chính xác là lần đầu ta thấy
Ta đỡ hắn đứng dậy, mùi rượu phảng phất khiến ta có chút khó chịu.

Ta cùng Dương thị vệ đỡ hắn lên kiệu hồi cung.

Trên đường đi, hắn mấp máy môi như muốn nói điều gì đó, mà ta cũng hiếu kì muốn nghe xem thử
Người ta nói, lời nói lúc say là lời thật lòng, nhưng còn chưa kịp để ta nghe lọt tai, hắn đã nhất quyết ngậm chặt miệng.

Hắn dường như vẫn còn tỉnh táo mà cười cười
“ Sao nào, nàng muốn nghe gì đây’’
“ Tỉnh rồi sao?”
Ta hỏi hắn, hắn lại đáp lại ta bằng một tiếng nấc, khiến mùi rượu phảng phất lại thêm nồng nặc, hắn rúc đầu vào hõm cổ ta, ngủ một giấc ngon lành.

Buộc ta và Dương thị vệ phải chật vật lắm mới có thể vác hắn về tẩm cung
Bên ngoài lúc này đã là đêm muộn, ta từ ngoài chỗ Trấn Bắc Trưởng công chúa trở về vẫn thấy hắn đang ngủ ngon lành, trong miệng hình như còn đang gọi tên ta: “ Ly Tuyết”.
Ta tiến tới ngồi xuống cạnh hắn, hình như dạo này triều chính bận bịu, thêm việc hoàng thượng mới khỏe lại nên có lẽ Tư Đế cũng rất mệt mỏi, tới mức râu ria sắp dài cả ra rồi.
Ta đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, hắn đột nhiên mở mắt làm ta giật mình muốn thu tay lại.


Nhưng hắn đã giữ chặt tay ta
“ Chàng đã uống bao nhiêu?”.

Ta lên tiếng hỏi hắn, hắn ngồi dậy nhìn ta không đáp, sau đó mới chầm chậm nói muốn ra ngoài.

Rồi cứ thế một mạch kéo ta tới Đinh Lan thủy Tạ ngồi ngắm trăng
Nhưng mà, đêm nay làm gì có trăng? Mây mù mờ mịt thế kia, sao nhìn còn chẳng thấy chứ đừng nói là trăng, nếu không nhờ có mấy ngọn đèn sáng, thì không khéo ta đã ngã xuống hồ từ lâu
“ Được rồi, chàng kéo ta tới đây để nhiễm phong hàn rồi về đúng không?”
Hắn lúc này nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt có lẽ vẫn còn mang chút men say dán chặt lên người ta.

Sau đó hắn bật cười, cầm một viên đá lên lia xuống mặt hồ, viên đá nhảy mấy bước tạo ra những vòng nước tròn tròn rồi chìm xuống đáy hồ
“ Mấy ngày trước, ta có từng nghe Dương Cảnh nhắc đến việc nàng hỏi hắn và cung nữ của nàng có tình cảm hay không”
Ta nhìn hắn, tên Dương Cảnh kia thế mà dám cáo trạng ta với hắn, ta lúc này có hai suy nghĩ đảo loạn trong đầu, một mong hắn biết chuyện ta hỏi Dương thị vệ là hắn có yêu ta không, nhưng một lại mong hắn không biết.
Nhưng mà, ta mong thì có tác dụng gì, hắn biết thì vẫn cứ biết, Dương thị vệ không nói với hắn thì Tiêu công công cũng nói với hắn.

Sớm hay muộn hắn cũng biết, về chuyện ta đoán rằng hắn đối với ta là trách nhiệm thì suy cho cùng đó cũng chỉ là suy đoán của ta
Tâm tư của hắn, ta làm sao mà rõ được!
“ Nàng nghi ngờ ta không có tình cảm với nàng sao?”

Ta lúc này không biết lắc đầu hay gật đầu, chỉ đành cứ thế nhìn hắn để tìm ra lựa chọn.

Nói ba năm qua ta không có tình cảm với hắn là sai, nhưng nói ta có tình cảm với hắn lại không hoàn toàn đúng
Hắn bất ngờ nắm chặt lấy tay ta, rồi trầm tư mà nói: “ Ta cũng không biết phải nói như thế nào, nhưng ngay lúc ta biết có thích khách xông vào tẩm cung của nàng, tâm trí của ta đã hoàn toàn hoảng loạn, nói đúng hơn là ta sợ mất nàng”
“ Vậy nên…”.

Hắn ngưng một lúc mới tiếp tục nói: “ vậy nên, nàng có thể nào đừng phủ nhận tình cảm của ta đối với nàng, được không?”
Đột nhiên nhận được lời thổ lộ này, ta nghe tiếng tim mình hoảng loạn đập trong ngực, trong lúc thần trí u mê liền nói với hắn: “ Cả đời này của ta đã buộc chặt vào chàng rồi”
Lúc ta nói ra câu nói đó, tựa hồ đã thấy ánh mắt Tư Đế sáng lên mấy phần, lại có chút vui mừng không kìm được nụ cười.

Không biết đã có phép màu nào xảy ra, mà khi hắn cúi xuống phủ lên môi ta một nụ hôn ta lại không hề có ý định nào là phản kháng với hắn
Hơi thở phảng phất quanh cổ ta, trong nháy mắt, vạn vật đều như biến mất, mà chỉ còn lại hắn ở trong mắt ta.

Gió chợt thổi mạnh, mây trôi đi mất để lộ ra ánh trăng xinh đẹp tuyệt cùng chiếu xuống phía ta và hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận