Vũ Quá Thiên Minh, Phù Sinh Ngược Mộng
Kinh Thiên Minh, mười một tuổi
Mục tiêu là muốn trở thành kẻ mạnh; người sùng bái nhất là Cái Niếp thúc thúc; người thích nhất là Nguyệt nhi; người muốn đánh bại nhất là Hạng Thiếu Vũ.
Đối Kinh Thiên Minh mà nói, có một số việc trong thời gian ngắn cũng sẽ không phát sinh thay đổi gì. Ví dụ như những thứ trên kia...Người sùng bái nhất vẫn thế, người thích nhất cũng thế, người muốn đánh bại nhất cũng vậy.
Tuy rằng phát hiện luyện một tháng sau đánh không lại Thiếu Vũ, nửa năm sau đánh không lại Thiếu Vũ, một năm sau vẫn đánh không lại Thiếu Vũ, Kinh Thiên Minh hắn cũng vẫn rất không phục, thế nhưng suy nghĩ của chính hắn bây giờ so với lúc mới gặp Thiếu Vũ đã chín chắn hơn nhiều.
Bất quá so một số lúc chín chắn kia, rất nhiều lúc biểu hiện tựa hồ vẫn ấu trĩ như vậy, tỷ như nếu phương diện võ công vẫn không trên được người ta thì trước tiên ở thuỵ quyền hơn ngươi cũng không khác biệt mấy.( Dạ ý em Minh nhà ta là so võ không thắng thì lúc ngủ tranh thủ gác lên người anh Vũ cũng ko có gì thua thiệt)
Mặc dù nghe nói vấn đề tướng ngủ không tốt theo sự tăng lên của tuổi tác sẽ dần được cải thiện, thế nhưng về điểm này đối với Kinh Thiên Minh và Hạng Thiếu Vũ mà nói, vấn đề lúc hai người ngủ này, hình như lại theo tuổi tác tăng lên mà ngày càng trầm trọng.
Kinh Thiên Minh đang luyện kiếm, khi ngủ kiếm không rời tay; mà Thiếu Vũ quen dùng tay không, hai tay vốn là vũ khí tốt nhất của hắn.
Cho nên nếu nửa đêm nghe được tiếng vung kiếm chưa thật thuần thục, không cần nghi ngờ, kia rất có thể là Thiên Minh đang ngủ lại luyện kiếm...tuy rằng đấy chỉ là hắn tự nói thôi. Thế nhưng vì Thiếu Vũ ngủ cùng giường mỗi lần đều thề thốt nói chính mình cũng thường khi đang ngủ đánh quyền, cho nên từ Phạm sư phụ, Lương thúc, Niếp đại thúc cho tới Nguyệt nhi mọi người cũng chỉ có thể nửa tin nữa ngờ thôi.
Mà loại lời nói dối hoa mỹ anh hùng xuất thiếu niên trong lúc ngủ mơ vẫn luyện tập võ nghệ này rốt cục đến buổi sáng một ngày nọ đã tuyên bố kết thúc. Buổi sáng hôm đó Thiếu Vũ vì bị kiếm phong quét qua rách lưng áo cùng Thiên Minh cổ tay bị nặn ra vết bầm tím, hai người rất ăn ý mà trấm mặc cả ngày, sau đó buổi tối sẽ không nghe được bất cứ tiếng vung kiếm hay vung quyền gì nữa.
Theo như đương sự thứ nhất là Kinh Thiên Minh sau đó hồi tưởng lại: ta là nhất thời mềm lòng mới không đem cánh tay của Vũ trở mình lật tới như cái chong chóng đẩy ra lần thứ một nghìn tám trăm. Sau đó thành ra Thiếu Vũ coi mình như cái gối ôm ôm chặt lấy, thế cho nên vì mình khó thở nên mới phải rút kiếm ra tự vệ.
Theo như đương sự thứ hai là Thiếu Vũ sau đó hồi tưởng lại: ta đi ngủ vẫn có thói quen trở mình tới ôm thôi, ai kêu Thiên Minh lại quên đẩy ra a. Ta biết rồi, hắn nhất định là cảm thấy ta kỳ thực rất anh tuấn cho nên không nỡ đẩy ra mà, oa ha ha ha ha. Ai biết tiểu tử này cuối cùng lại thực sự rút kiếm chém người, thật tiếc cho quần áo mới của ta ||||||
Nhưng mà lại theo lời phát biểu đầy lo lắng của vị gia tướng nào đó buổi tối không cẩn thận đi ngang qua: ta nhìn thấy thiếu chủ cùng Thiên Minh công tử ban đầu đi ngủ vẫn là kiếm đến quyền đi như lúc trước, sau đó phía sau y phục của thiếu chủ không cẩn thận bị cắt rách, lộ ra một loại ba miệng vết thương rất sâu. Chuyện sau đó nữa ta cũng không biết...Thế nhưng ta thực sự có thể thề là y phục của thiếu chủ đang bị Thiên Minh công tử nắm trong tay trước đó đã bị cắt...
Vì vậy chân tướng như thế nào thì mọi người đều chưa hiểu, mà chất lượng giấc ngủ của các thiếu niên anh hào lại được cải thiện? >_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...