Vũ Nương Thập Phu


Người ngồi trong chính là kẻ khiến Cơ nhi ghét muốn hộc máu nhất – nam nhân ngạo mạn Long Khiếu Thiên “Cơ nhi cô nương, biệt lai vô dạng, không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được ngươi, chúng ta thật là có duyên, ha ha ha.”
“Duyên cái đầu ngươi á, mà ngươi ở chỗ này làm gì!” Cơ nhi vừa thấy hắn thì tự nhiên bực mình, tâm tư thay đổi thật nhanh, chẳng phải hắn bị thương sao? Nhìn sao cũng chẳng thấy chỗ nào không ổn, lẽ nào thật là cái bẫy? Nhan Nguyệt bị hắn bắt?
” Ha ha ha, ngươi vẫn mạnh mẽ như thế, nợ ta lúc nào bồi thường hả?” Long Khiếu Thiên nhìn Cơ nhi dường như lại trưởng thành thêm một phần, không khỏi nhướn mày thú vị, tiểu nữ nhân này thật là càng ngày càng ngon mắt, nghĩ đến thân thể non mịn của nàng khiến ngực Long Khiếu Thiên nhất thời căng thẳng.
” Cái gì nợ của ngươi, ta căn bản không nợ ngươi, lần trước ngươi khiến ta bị trúng ngân châm xém chết ta còn chưa tính!” Cơ nhi bực tức trừng hắn.
” Cơ nhi, trước đừng ầm ĩ, chính sự quan trọng hơn” Phạm Thu Nham vội vã kéo tay Cơ nhi nhẹ giọng nói, đôi mắt sáng liếc nhìn Long Khiếu Thiên, nghĩ thầm tại sao Cơ nhi lại biết Long Khiếu Thiên, chẳng phải nàng là kỹ viện tiểu cô nương sao? Xem ra chuyện mình không biết khá nhiều đây.
“Khụ khụ…” Tri huyện đại nhân hiển nhiên bị sự bắt đầu này làm đơ người, lúc này mới thanh tỉnh lại lập tức hỏi “Vị cô nương này tìm bản quan có chuyện gì?” Dương tri huyện khoảng chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt nhìn cũng tương đối đàng hoàng nhưng mà Cơ nhi cũng không dám nói hắn là người tốt, từ xưa mười người có chức vị thì chín người xấu, nhìn hắn có quan hệ tốt với Long Khiếu Thiên thì biết ngay là quan thương cấu kết.

“Là như vầy” Cơ nhi đem chuyện Họa Mi bị giết, kỹ viện bị niêm phong nói một lần, cuối cùng xuất ra ngọc bội của Mộ Dung Linh Tuyền đưa cho Dương tri huyện nói “Mong muốn tri huyện đại nhân có thể dàn xếp một chút!”
“À, hóa ra là Cơ nhi cô nương mà Cửu vương gia từng nhắc qua, mời ngồi mời ngồi, chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, cô nương bị giết là chuyện thường xảy ra, chúng ta cũng theo điều lệ mà làm việc thôi, lát nữa bản quan giao phó là xong, Cơ nhi cô nương yên tâm” Lời Dương tri huyện nói làm cho Cơ nhi biết lão quan này cũng là một tên lừa thiện sợ ác, nhưng mà với nàng mà nói cũng là việc tốt, tốt nhất là cứ bỏ mặc đấy thì sẽ không tra tới mình và Tinh Kim.
“Cơ nhi cô nương thật lợi hại, không chỉ nhận thức Quốc cữu gia mà còn quen biết Cửu vương gia, thật khiến tại hạ ước ao” Âm thanh Long Khiếu Thiên châm chọc truyền tới.
“Ồ, Cơ nhi cô nương cũng biết Quốc cữu gia sao, thật sự là thất kính thất kính” Dương tri huyện mắt sáng quắt, liền vỗ mông ngựa(nịnh nọt)
“Không phải Long bảo chủ cũng biết Quốc cữu gia sao, được rồi, lần trước ngươi đưa Quốc cữu gia rời khỏi mà sao giờ vẫn chưa thấy ổng về? Cơ nhi còn chờ ổng tới cổ động mình đây” Cơ nhi giật mình, khóe miệng mỉm cười nhìn Long Khiếu Thiên, bộ dáng hiền lành kia khiến Long Khiếu Thiên có hơi mờ mịt.
Long Khiếu Thiên không rõ ý Cơ nhi, mày kiếm hơi nhíu nói “Quốc cữu gia là quý nhân bận bịu, làm sao lại đặc biệt vì một cô nương biểu diễn mà quay lại Dương Châu chứ?”
“Nói cũng đúng, Cơ nhi là tiểu nhân vật nên cũng không dám cùng Long bảo chủ đại nhân vật so sánh, ha ha, tri huyện đại nhân cảm tạ ngài, nếu như không còn gì thì Cơ nhi đi trước” Trong lòng Cơ nhi cười thầm, nhìn Dương tri huyện cúi mình rồi đứng lên.
“Chậm đã!” Long Khiếu Thiên lập tức đứng dậy đi tới trước mặt Cơ nhi, kéo nàng sang một góc gằn giọng “Nữ nhân, dường như ngươi vẫn nợ ta một lời giải thích!”
“Giải thích cái gì? Ta với ngươi hình như không có quan hệ gì, nếu như Long bảo chủ thích Cơ nhi thì một tháng sau nhớ kỹ tới cổ động” Cơ nhi cười duyên nói, sau đó nhìn Dương tri huyện cao giọng nói, “Đại nhân, nếu như ngày nào đó Cơ nhi thiếu tay thiếu chân thì ngài nhớ kỹ tìm Long bảo chủ đòi công đạo cho ta nha.”
“Ngươi!” Long Khiếu Thiên nhất thời tức giận trừng mắt nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Cơ nhi, nhẹ giọng âm lãnh nói “Ngươi đừng quên, ngươi là nữ nhân của ta!”
Đêm đó ngươi không tìm được ta thì ngươi đã mất đi tư cách, muốn ta làm nữ nhân của ngươi trừ phi khiến ta cam tâm tình nguyện” Cơ nhi cũng lạnh lùng mà trả lời hắn.
“Thế à? Vậy người cứu ngươi là ai? Chắc không phải cái tên bị nhốt trong địa lao chứ?” Mắt Long Khiếu Thiên hiện lên vẻ hung ác nham hiểm.

“Ta không biết ngươi nói ai, những người đó tới giết ngươi kết quả ngân châm ngộ thương ta, nên đương nhiên phải cứu ta, so với ngươi thì bọn họ lương thiện hơn! Long Khiếu Thiên, ngươi đừng làm ta thêm khinh bỉ ngươi!” Trong lòng Cơ nhi rung mạnh, ý hắn rõ ràng là nói Nhan Nguyệt đã bị hắn bắt.
“Ngươi được lắm! Ta sẽ coi ngươi làm sao bay ra khỏi bàn tay ta” Long Khiếu Thiên tức giận đến tái mặt, nghiến răng nghiến lợi.
Cơ nhi sửng sốt, đột nhiên lớn tiếng cười rộ lên nói “Ha ha, hóa ra Long bảo chủ thích Cơ nhi tới thế à, Cơ nhi thấy rất cao hứng nha, Dương đại nhân, đầu năm nay tiểu nhân nhiều lắm, ngài phải nhớ bảo hộ an toàn cho Cơ nhi đó, cuối tháng Vương gia sẽ, đến lúc đó Cơ nhi nhất định nói tốt cho ngài mấy câu.”
“Vâng vâng, đa tạ Cơ nhi cô nương, Cơ nhi cô nương đi thong thả” Dương tri huyện mặt mày rạng rỡ cười tà tiễn Cơ nhi cất bước.
Long Khiếu Thiên nhìn khuôn mặt Cơ nhi đầy khiêu khích mà nắm chặt nắm tay, nữ nhân, ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta.
Phạm Thu Nham cùng Cơ nhi dẫn Hồng ma ma vui vẻ về tới Phiêu Vũ Viện, quan sai nha môn lập tức rời khỏi, Hồng ma ma kêu mọi người gọi vào trong đại viện thông báo, còn Cơ nhi chau mày đi về Tuyết Viện với Phạm Thu Nham cả đường vẫn không nói gì.
“Phạm ca ca, ngươi đi đưa Tư Đồ ca ca trở về đây, ta có chuyện trọng yếu muốn nói cho hắn!” Cơ nhi vừa vào cửa lập tức xoay người nhìn Phạm Thu Nham nói.
“Được” Phạm Thu Nham đáp ứng một tiếng, nhanh chóng nhảy ra tiểu viện, không tới một chén trà nhỏ đã cõng Tư Đồ Dật đã trở về, hóa ra hắn giấu Tư Đồ Dật ở phòng củi trong nhà dân sát vách.
Tư Đồ Dật vừa thấy Cơ nhi liền lo lắng hỏi “Cơ nhi, ngươi không sao chứ?” Dáng dấp khẩn trương kia khiến lòng Cơ nhi ấm áp.

“Tư Đồ ca ca, Cơ nhi không sao hết, nhưng mà Nhan ca ca đã xảy ra chuyện!”
“Cái gì! Làm sao ngươi biết” Khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Dật bỗng chốc trắng bệch.
Cơ nhi liền đem chuyện tình đụng phải Long Khiếu Thiên nói ra, cả người Tư Đồ Dật run lên, thầm nghĩ Long Khiếu Thiên quả nhiên âm hiểm, bỗng nhiên hắn nhìn Phạm Thu Nham một lúc lâu rồi hai tay ôm quyền khẩn cầu “Phạm huynh, huynh và ta vốn không quen biết, Tư Đồ thật sự xấu hổ vì hiện tại muốn cầu huynh một chuyện, mong muốn huynh có thể hỗ trợ, sau này Tư Đồ sẽ đền đáp thích đáng.” Tư Đồ Dật biết Phạm Thu Nham vốn là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
“Tư Đồ huynh đừng khách khí, hai ta cũng coi như người tri âm, có chuyện gì mời nói” Phạm Thu Nham vội vã tiến lên đáp ứng.
“Phạm huynh, huynh có thể đi ‘Vũ Hoa các’ hỏi thăm bằng hữu ta được không?” Tư Đồ Dật nhìn khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận của Phạm Thu Nham hỏi.
“Cái gì! Vũ Hoa các!” Tiếng nói ôn hòa của Phạm Thu Nham bỗng cao lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui