Vũ Nương Thập Phu


Cả người Liễu Tinh Kim chấn động, đương nhiên là bị nàng hù dọa, khuôn mặt tuấn tú không thể ức chế mà đỏ lên.
” Làm gì thế, hỏi một chút cũng không được sao? Lần đầu tiên của Cơ nhi đã cho huynh, nếu huynh không phải xử nam thì chẳng phải ta đã lỗ to sao!” Cơ nhi nhìn khuôn mặt hắn đỏ lên lập tức chu miệng.
” Ta, ta chưa nói không phải” Liễu Tinh Kim đương nhiên là xử nam, hơn nữa đã giữ gìn mười chín năm, làm sao có thể phủ nhận được chứ.
” Ha ha, thật sự sao, thế nhưng lại có vẻ rất lão luyện, không giống xử nam nha” Cơ nhi hồi tưởng cường thế cùng nhiệt tình của hắn, biểu môi mếu máo, nhưng mà trong lòng lại rất hài lòng.
Khuôn mặt Liễu Tinh Kim càng hồng, cà lăm nói “Ta, chúng ta có thể ngừng nói chuyện này không?”
” Vì sao, làm cũng làm rồi, còn sợ nói sao, hơn nữa nếu như Vương gia biết ta được huynh… Hắc hắc, huynh nói xem hắn sẽ thế nào?” Trong đầu Cơ nhi chỉ cần không nhớ tới Tần Chân thì khôi phục bản sắc bình thường.
Nhất thời Liễu Tinh Kim cứng người, khuôn mặt tuấn tú trắng nhách, nhìn mặt Cơ nhi nói không nên lời.
” Ha ha, sợ tới thế à, vậy huynh lúc đó không nghĩ đến Vương gia sao?” Cơ nhi chọc phá hắn riết giờ nghiện luôn.
Liễu Tinh Kim vẫn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không nói gì, quả thật lúc đó hắn chỉ nghĩ tới cứu nàng, hơn nữa trên thuyền chỉ có mình hắn là nam nhân, hắn làm sao nghĩ đến Vương gia được, với lại cho dù có nam nhân khác thì hắn cũng không bằng lòng để cho người khác chạm vào nàng.

” Không có” lần này Tinh Kim trả lời rất thẳng thắn.
” Ha ha, huynh không sợ Vương gia giết huynh hả?” Cơ nhi nhướn mày.
” Nàng cũng là nữ nhân của hắn” Liễu Tinh Kim nhìn nàng khẳng định.
” Ách, Tinh Kim, huynh thật sự không sợ sao?” Cơ nhi thấy kỳ quái.
“Sợ! Nhưng mà chuyện cũng đã rồi, lẽ nào ta không nên cứu nàng, để nàng chết sao? Vương gia muốn trách tội thì Tinh Kim sẽ chấp nhận” Liễu Tinh Kim quả nhiên là nam tử hán.
“Tinh Kim thật là một nam nhân tốt nha” Cơ nhi lập tức ôm lấy ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ, nàng thích nam nhân có trách nhiệm.
“Ta ở bên người Vương gia đã năm năm, năm năm sau nếu như nàng nguyện ý thì ta mang nàng xa chạy cao bay” Ánh mắt Liễu Tinh Kim nhìn Cơ nhi lộ ra tình ý.
“A, Tinh Kim không phải thị vệ Vương gia sao?” Cơ nhi tò mò hỏi.
“Lúc ta mười bốn tuổi bị cừu gia truy sát ở Tần Châu, được tiểu Vương gia lúc đó mới mười tuổi cứu ta từ dưới chân cừu gia, cho nên ta tự nguyện bán mạng vì hắn mười năm” Liễu Tinh Kim nói ra bí mật không muốn người biết trong lòng hắn.
“Tinh Kim, huynh cũng có cừu gia à? Là ai thế?” Cơ nhi nhìn khuôn mặt hắn đầy ưu thương, bỗng cảm thấy thương hắn nhiều hơn.
“Ha ha, có nói Cơ nhi cũng không biết, là người có quyền thế ở kinh thành” Đôi mắt Liễu Tinh Kim hiện lên tia hận ý.
“Trời ạ, Tinh Kim đừng nói là huynh là người rất có thân phận đấy, Cơ nhi sẽ bị dọa nha” Trong lòng Cơ nhi khẩn trương nhảy loạn lên.
“Cơ nhi muốn nghe một chuyện xưa không?” Tinh Kim ôm vai nàng, thấp đầu nhìn khuôn mặt thanh tú thanh thuần kia, nhất thời trong lòng mêm mại hẳn, nàng là nữ nhân của hắn.
“Nếu như rất đau khổ thì không cần nói ra” Tay Cơ nhi đùa bỡn bàn tay to của hắn, nàng sợ mình sẽ khơi dậy vết thương dưới đáy lòng Tinh Kim.
“Năm năm rồi, haiz” Tinh Kim thở dài một hơi, đại cừu vẫn chưa báo được mà cừu gia càng ngày càng mạnh, đây là đau nhức trong lòng hắn.
“Tinh Kim, huynh vẫn nên nói cho ta biết đi, nói ra sẽ dễ chịu hơn chút, chí ít có hai người chia sẻ đau khổ” Cơ nhi thật sự rất tò mò.
Tinh Kim cảm động nhìn nàng, ôm nàng vào trong ngực thật chặt.

“Cơ nhi, kỳ thật ta, ta là con riêng của thừa tướng hiện nay Hoàng Phủ Vinh Nghị” Tinh Kim rốt cuộc đem con bài chưa lật của mình ra.
“Cái gì! Thật á, ta quả nhiên không đoán sai, đã nói làm gì có người thường nào khốc như huynh chứ” Cơ nhi lập tức ca thán.
“Ta chỉ là một đứa con riêng, có cái gì để đắc ý chứ” Tinh Kim không nghĩ như nàng.
“Hoàng Phủ Tinh Kim, cũng rất êm tai, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nói mau, Cơ nhi tò mò muốn chết” Cơ nhi hưng phấn hẳn, người nam nhân đầu tiên của mình hóa ra rất hoành tráng, lão thiên gia không bạc đãi nàng rồi.
“Ai, nương ta tên là Liễu Vân, là biểu muội của lão trang chủ Hồng Diệp sơn trang, tính cách kiên trinh cường ngạnh như vì chữ tình mà ủy khuất chính mình, một lần ngẫu nhiên nàng nhận biết phụ thân ta rồi yêu hắn, nhưng nàng cũng không nguyện ý vào phủ Thừa tướng làm trắc phu nhân, cho nên sinh ta xong thì ở trong tiểu viện tại kinh thành, nương ta tuy rằng không trở thành trắc phu nhân của Hoàng Phủ Vinh Nghị nhưng nàng vẫn nghĩ ta có thể vào gia phả của họ Hoàng Phủ nên sau khi ta lớn một chút thì nói ra.”
“Thế nhưng không ngờ bị thừa tướng phu nhân kịch liệt phản đối, nương ta tìm bà ta lý luận nhưng bà ta là ai chứ!” Liễu Tinh Kim nói đến đây trong mắt đầy đau thương nhìn Cơ nhi tiếp tục nói,” Bà ta tên họ Mộ Dung Thi Vũ!” Ánh mắt Tinh Kim đầy cừu hận.
” Mộ Dung Thi Vũ? ý huynh thừa tướng phu nhân là muội muội hoàng thượng?” Cơ nhi lập tức nghĩ tới Cửu vương gia Mộ Dung Linh Tuyền.
” Không, là bác của hoàng thượng. Ngốc quá, hoàng thượng là ca ca Cửu vương gia, thừa tướng phu nhân làm sao là muội muội chứ” Liễu Tinh Kim khinh thường nhìn nàng một cái, Cơ nhi le lưỡi xấu hổ, mình chưa suy nghĩ đã nói bừa.
” Vậy không lẽ sau này nương huynh bị Mộ Dung Thi Vũ hại chết, mà huynh may mắn tránh được một kiếp?” Cơ nhi nghĩ đến nội dung khuôn sáo cũ này trong TV.
“A, sao Cơ nhi biết?” Liễu Tinh Kim nhất thời giật mình mở to mắt.
“Ách, chuyện này cũ lắm!” Cơ nhi quăng ánh mắt xem thường “Nói như vậy, Mộ Dung Thi Vũ này là hoàng cô của Cửu vương gia, huynh sao lại nguyện ý làm thị vệ cho hắn? Hắn cứu huynh thế nào?”
” Mộ Dung gia cũng có người tốt người xấu, ta chỉ hận Mộ Dung Thi Vũ thôi, bởi vì ta là trưởng tử nên bà ta nhất định phải dồn ta vào chỗ chết, khi đó ta mười bốn tuổi, võ công cũng không cao, một mình chạy trốn tới Tần Châu, lúc đi tới đầu đường thì bị cao thủ mà Mộ Dung Thi Vũ phái ra bắt ta nhìn thấy, cửu tử nhất sinh, may mà khi đó tiểu Vương gia đi ngang qua đã cứu ta. Ta vì báo ân, cũng để luyện hảo võ nghệ, cho nên lưu tại bên người hắn, đáp ứng bán mạng vì hắn mười năm.”
” Mộ Dung Thi Vũ biết tiểu Vương gia cứu huynh sao?” Cơ nhi vội la lên.

” Không biết, bởi vì sư phụ ghét ác như cừu, lúc nghe xong chuyện của ta thì cư nhiên giết sạch mấy người kia, đương nhiên ta không có nói mình là Hoàng Phủ Tinh Kim, mà khi đó ta cũng không biết hắn là Cửu vương gia.”
” Tinh Kim, huynh không tủi thân sao?” Cơ nhi thật tâm đau lòng cho hắn.
“Đã hết tủi thân rồi, về sau ta đi theo sư phụ tiểu Vương gia tập võ, nhất tâm muốn báo thù, nhưng phủ Thừa tướng cao thủ như mây, ta vẫn không có cơ hội giết Mộ Dung Thi Vũ mà vài lần suýt nữa chết, sau đi theo tiểu Vương gia khắp nơi nên ta cũng ít cơ hội ở kinh thành, haiz” Liễu Tinh Kim trong mắt có cô đơn, cảm giác có lỗi với mẫu thân.
” Trách không được mỗi sáng huynh đều luyện công sớm, Tinh Kim đừng đau khổ nữa, người xấu sẽ bị quả báo, Mộ Dung Thi Vũ ác như thế thì sớm muộn gì cũng bị trời phạt” Cơ nhi ôm sát ngực hắn.
” Cơ nhi, chờ Vương gia tới ta nghĩ trở lại kinh thành, nàng theo ta về nhé?” Trong lòng Liễu Tinh Kim có lo lắng.
“A, huynh, huynh còn muốn đi báo thù hả?” Cơ nhi lo lắng.
“Ừ, nhưng mà ta lo cho nàng” Tinh Kim không hề giấu diếm cảm tình của hắn với nàng.
” Ha ha, Tinh Kim, huynh không lẽ muốn cưới ta làm nương tử sao?” Cơ nhi buồn cười nhìn hắn.
Vẻ mặt Liễu Tinh Kim nghiêm túc, mắt sao thâm thúy nhìn mặt nàng nói “Cơ nhi nguyện ý sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui