Không biết trải qua bao lâu thời gian, cả mười tám tầng không gian bảo tháp đều như im lặng nín thở. Hai cái hồn thể khí linh chậm rãi tan rã, chậm rãi mà dung hợp lại với nhau. Ngay tại lúc này, không có bất kỳ một ai dám đến quầy rầy sự tĩnh lặng của nó. Rốt cuộc, quá trình dung hợp cũng thuận lợi hoàn thành, hai mắt khí linh lúc này chậm rãi mở ra. Ánh mắt của nó vô cùng phức tạp nhìn về phương hướng mà A Khờ đang đứng. Trong người nó vẫn còn lưu lại một phần ấn ký của hắn, một phần này là do lúc hồn nô bị hắn gieo xuống nô ấn. Cái khí linh lại nhớ đến những lời còn lưu lại quanh quẩn trong đầu của chủ nhân trước đây lưu lại cho nó. Rốt cuộc nó cũng đi đến trước mặt A Khờ, một gối quỳ xuống dưới đất:
- Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!
Nhìn đến cảnh này trong lòng A Khờ rất là hưng phấn. Hắn một tay đặt lên đỉnh đầu của nó, miệng lại ho khẽ một cái:
- E hèm, sau này ngươi chính là thuộc hạ của ta, phụng ta làm chủ nhân, vì ta mà sinh, vì ta mà diệt! Lòng trung thành của ngươi chính là vinh quang mà cả đời này ngươi xứng đáng có được. Ngươi hãy đứng lên đi!
Hắn làm ra cái điệu bộ như một nhà giảng đạo, lời lẽ nói ra rất là khí khái. Nhưng mọi người nhìn đến sao vẫn cảm giác có cái gì đó rất buồn cười, mà tất thẩy lại không có ai dám mở miệng ra cười. Sau khi bị hắn gieo xuống ấn niệm, khí linh Lục Tiểu Linh Đồng mới chậm rãi đứng lên mà nói:
- Từ đây về sau cả tòa bảo tháp này chính là bảo vật bên người của chủ nhân, chủ nhân có cần ta gọi mấy lão quái vật kia ra diện kiến người hay là không?
Không đợi cho lời của nó nói xong, bên trong mười tám tầng tháp sau khi nhận thấy khí linh hoàn thành nhận chủ đều không ngừng truyền đến:
- Chúng thuộc hạ xin ra mắt chủ nhân!
Lời này là lời của mười vị thập điện điện chủ, bao gồm cả lão Tần Quảng Vương ở trong đó. A Khờ nghe mấy lời này thì rất là đắc ý, lại chỉnh lại âm thanh mà truyền đi:
- Được rồi, từ đây về sau ta chính là chủ nhân của Ngục Hỏa U Hồn tháp, đồng thời cũng là chủ nhân của các ngươi. Những ngày vinh quang của các ngươi, cũng kể từ ngày hôm nay mà bắt đầu lại tiếp tục được khai sáng. Ta, A Khờ một lời đã nói ra là thiên thu vạn cổ, lưu truyền lại khắp trong thiên hạ!
Lời hắn quá mức phô trương, mấy lão quái đều chỉ biết đồng thanh hô lên:
- Chúng thuộc hạ nguyện vì chủ nhân tái tạo vinh quang!
Một hồi này cuối cùng cũng coi như là kết thúc. Sau khi thu được khí linh của tòa bảo tháp, lại nhờ lực lượng bên trong của toàn bộ mười vị thập điện điện chủ, cùng với Tiêu Lăng và ấn ký trên cánh tay phải của A Khờ. Cuối cùng, phong ấn của bảo tháp cũng được mở ra, một luồng ánh sáng trắng cuốn đi toàn bộ đám người A Khờ biến mất khỏi vùng không gian giam cầm, trở về với tầng thạch động lúc vừa đi tới.
A Khờ nhìn con thỏ trắng nằm ngủ trên tay, lại nội thị đến một tòa bảo tháp xuất hiện bên trong không gian não hải. Hắn có chút tiếc nuối thở ra:
- Ài, bảo vật đã lấy đến tay, nhưng mà hiện tại cũng dùng không được. Một tháng, chí ít phải cần một tháng nữa thì ta mới có thể đem nó gọi ra bên ngoài được.
A Khờ đem con thỏ trắng bỏ vào bên trong không gian pháp bảo, lại nhìn năm nữ xà tộc quỳ dưới mặt đất. Ánh mắt U Lan lúc này rất phức tạp nhìn hắn:
- Chủ nhân, ta dù sao cũng là thánh nữ của xà tộc, người có thể hay không là...
- Không được, hiện tại trên người của ta có rất nhiều bí mật, liên quan đến rất nhiều thứ, ta tuyệt không thể giải khai cấm chế trên người bọn ngươi được. Tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn mà nghe lời, đừng tưởng vì ngươi và Xà Linh là một người, thì ta sẽ không dám xuống tay với ngươi!
Bị hắn trực tiếp cắt ngang lời nói, nàng có chút bất mãn mà nói ra:
- Hừ, căn bản là ngươi vốn dĩ không có để ta ở trong lòng!
Nhìn thấy nàng u oán nhìn đến, hắn không những không có tức giận, mà còn cúi xuống đem khuôn mặt của nàng nâng lên cười ha hả:
- Cái này là ngươi không biết đó nha, chỉ cần làm một cái nữ nhân của ta, ta nhất định sẽ bảo vệ cho ngươi. Tuyệt đối không để cho ngươi bị người khác ức hiếp! Nhưng mà hiện tại ngươi còn chưa thành nữ nhân của ta, ta chỉ có thể dùng đến cái biện pháp này mà thôi! Chỉ cần ngươi đồng ý, thì ta nhất định sẽ suy xét lại!
- Phi, phi, phi! Ai thèm đồng ý với ngươi, ngươi đừng có mà mơ tưởng! Nếu ngươi muốn ta làm nữ nhân của ngươi, vậy thì ngươi đem đám nữ nhân kia bỏ hết đi! Đến lúc đó ta sẽ suy nghĩ lại!
Nghe nàng nói đến đó hắn liền khinh thường nói ra:
- Hừ, nữ nhân của ta chỉ có thêm chứ tuyệt không cơ bỏ bớt! Ta là vì nể tình một cái quan hệ kia nên mới nói đùa với ngươi một chút vậy thôi! Ngươi nghĩ là ta thật sự để mắt đến ngươi sao, nữ nhân như ngươi vậy, thật là không có thuốc chữa a!
- Ngươi... ngươi... ngươi có gan thì giải trừ phong ấn trong người ta đi!
Hắn lại nhếch môi khinh khỉnh mà cười:
- Ngươi tưởng ta là đồ ngốc hay sao? Hừ, ta không rảnh để chơi với ngươi! U, Linh, Liên, Lan! Các ngươi mau đem nàng ta trói lại cho ta! Ta muốn đánh mông của nàng!
Hắn quay sang tứ nữ quỳ ở bên cạnh mà ra lệnh. Các nàng hơi do dự nhìn nhau một chút, lại bắt gặp ánh mắt của hắn thì sợ hãi vội đứng lên đem U Lan trói chặt, dọa cho nàng ta kinh hãi mà kêu lên:
- A Khờ, ta hận ngươi! Ngươi mà dám đánh vào mông của ta, ta nhất định sẽ hận chết ngươi!
Hắn bỉ ổi đem nước miếng nhổ vào hai lòng bàn tay, xoa xoa lại với nhau cười rất thích ý:
- Thật sao, vậy thì ngươi cứ hận chết ta đi, để ta xem là ngươi lợi hại hay là ta lợi hại.
Hắn đang trong lúc vô cùng đắc ý với ý đồ trong lòng của minh, Bạch Tố Tố có chút nhìn không quen mắt mà đi đến bên cạnh hắn nói ra:
- Phu quân, bây giờ chúng ta còn phải đi kiếm quả trứng rồng nữa đây! Chàng không lo lắng cho Lan tỷ ở ngoài chờ đợi sốt ruột hay sao mà còn muốn đi trêu chọc nữ nhân khác?
Hắn bị nàng lên tiếng nhắc nhở thì có chút xấu hổ mà gãi đầu nói:
- Hì hì, ta suýt chút nữa thì quên mất!
Hắn nói xong thì nhìn đến tứ nữ:
- Thôi được rồi, lần này là coi như ta nể mặt phu nhân của ta mà tha cho ngươi một lần! Nếu mà lần sau còn không có chịu nghe lời, thì cứ đưa mông ra cho ta đánh đi là vừa!
Hắn hung hăn trợn mắt nhìn nàng làm nàng uất ức mà khóc thành tiếng:
- A Khờ, là ngươi ăn hiếp ta!
Thấy nàng khóc to, hắn đột nhiên cũng cuống lên:
- Này, này! Ta chỉ đùa vui một chút, ngươi khóc cái gì mà khóc?
Đang lúc hai người ồn ào thì nghe có tiếng hơi thở khe khẽ từ trên tầng một thạch động phát ra. U Lan lúc này cũng nín bặt, không có dám lung tung khóc lóc nữa. Còn A Khờ thì hai tai dựng đứng, tinh thần vô cùng tập trung. Thậm chí là hai cái hồn thể của Quy Lão Tiên Sinh và Mẫu Dạ Xoa bên trong không gian pháp bảo cũng bị hắn gọi ra ngoài. Tố Tố lúc này thấy thế mới nói:
- Đám người này tuy đông, nhưng thực lực lại không đáng nhắc tới! Phu quân không cần phải lo lắng như thế!
Nghe nàng nói xong, hắn có chút xấu hổ trong lòng, nhưng miệng thì rất ba hoa khoác lát:
- Ài, cái này là ta lo lắng cho sự an toàn của các nàng nên mới làm ra như vậy thôi!
- Xì, là tự mình dọa mình còn bày đặt!
U Lan vẫn còn một bụng tức khí, hắn vừa nói ra nàng liền chen vào.
Bộp! Bộp! Bộp!
Hắn không biết từ lúc nào đã đứng sau lung của nàng, tay vung lên mà đánh mạnh ở trên mông của nàng ba cái. Bị đánh ngay chỗ xấu hổ của nữ nhân, nàng vừa tức giận, vừa tủi nhục mà nước mắt lã chã rơi xuống lần nữa. Hắn hung hăn đem nàng đặt ở trong ngực, miệng khẽ nói ra:
- Ngươi mà còn nói lung tung nữa thì...
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị nàng đem miệng cắn xuống bả vai. Phải cố hết sức hắn mới không kêu ra thành tiếng. Tố Tố liền muốn vung chưởng đánh vào người của nàng, nhưng nàng đã nhanh chóng né đi, trên miệng vẫn còn vết máu lưu lại:
- Hừ, đáng đời! Ngươi dám đánh mông của ta, ta sẽ cắn ngươi!
Dù bị l nàng cắn đau đến thấu xương, hắn cũng không dám để cho hai nữ nhân này đánh nhau. Hắn vội đưa tay kéo Tố Tố lại:
- Là lỗi của ta, không nên cùng nàng ta động thủ! Trên người của nàng có cấm niệm của ta, vừa rồi nàng ta không có ý muốn hại ta. Nếu không thì ta đã dùng đến ấn niệm khống chế lại rồi!
Hắn đã nói đến như vậy, nàng cũng chỉ biết hung hắn trừng mắt U Lan một cái. Còn trong lòng U Lan thì lại cười thầm không ngừng:
- Hừ, rõ ràng sợ ta với nữ nhân kia đánh nhau! Trong lòng cũng có quan tâm đến ta, lại còn giả vờ mà lừa gạt ta! Để ta xem, sau này ngươi làm sao thoát khỏi tay của ta!
Nàng lúc này dường như cũng đã quên mất mình là một thánh nữ của xà tộc. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, mà giọng nói của một tên nào đó rất là đắc ý nói ra:
- Bổn công tử nói đâu có sai? Hừ, đi theo tranh đoạt cái gì linh hỏa thì có ích gì, cứ như ta vậy mà có thể tìm thấy được bảo tàng hay sao? Các ngươi thử nói xem, bảo tàng này liệu có phải là một cái thần bảo tàng của một vị đại năng thần cấp nào lưu lại hay không?
Giọng nói này A Khờ nghe đến rất là quen tai, cho đên khi một gã đàn ông cao lớn đi cùng với một nam, một nữ bên cạnh. Phía sau còn có hơn mấy chục tu sĩ khí thế rất là hiên ngang.
- Là ngươi, Sở Kỳ!
- Trương Tam, sao ngươi lại ở đây?
Cả A Khờ và tên nam nhân Sở Kỳ đều cùng hô lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...