Nàng không nghĩ đến hắn đường đường một tu sĩ thần cấp, vừa rồi còn hiên ngang bá đạo một chiêu đánh bại Đa Nhĩ Cổn, bây giờ lại giở thủ đoạn bị ổi như vậy. Bị hắn chụp trúng ngực, đã thế hắn còn dây dưa không chịu buông. Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận xách rìu ngược lên mà chém. Hắn như cái tàn ảnh bị nàng chém phân ra thành những mãnh vỡ nát rồi tan biến mất.
Chát!
Cái mông đẹp đẽ của nàng bị hắn vừa đánh vừa tiếp tục sờ lên. Nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi la lớn. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy nhục nhã đến như vậy. Một đám tộc nhân báo tộc ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta không dám nửa lời hô hào. Ba Đặc Lạp mặt mày cũng tối sầm lại. Chỉ có Nạp Lan là vui vẻ cười to:
- Ha ha ha, phu quân, ngươi mà không bắt được nàng về đây, thì đừng hòng để ta cưới ngươi đấy!
- Nữ nhân này bị điên chắc? Ta đùa nghịch với nữ nhân khác mà nàng vui vẻ như vậy làm cái gì?
Hắn lầm bầm mắng ở trong miệng. Nàng lại như không nghe thấy còn hô to:
- Phu quân, tối nay ngươi có muốn ăn qua ta không? Nếu muốn thì đem đồ của ả lột ra, dùng roi đánh lên người ả một trận. Tối nay ta chính là người của ngươi!
Hắn lần này thì thật sự bị nàng làm cho chấn động rồi.
- Này, ngươi không phải là có thù oán gì với nàng đấy chứ?
Hắn vừa rồi đã đem rìu lớn của nàng trực tiếp đoạt đi. Nàng biết mình đánh không lại được hắn, vừa uất ức vừa hận nhìn hắn:
- Nàng ta từng là bại tướng của ta, nên chúng ta không có ưa gì nhau. Mặc dù nàng là hoàng thân, ta cũng không có sợ nàng.
- Ồ, thì ra là vậy!
Hắn lúc này xem như đã biết được đáp án, một tay nhanh chóng vòng qua eo nàng ôm chặt, còn một tay thì kéo ngã nàng xuống đất. Thân hình của nàng có phần lớn hơn hắn, nên hắn chỉ có thể đè lên người nàng mà nằm. Nàng coi như đã hoàn toàn thua vào tay hắn, tâm tình cũng từ hoảng loạn mà bình tĩnh trở lại:
- Ta thua rồi, ta sau này chính là nô lệ của ngươi!
Nàng bị hắn đè lên người, khí chất vẫn hiên ngang nói ra. Hắn rất có hứng thú với nàng, mới bóp lên ngực nàng mà cười:
- Ngươi rất thú vị, sau này đi theo ta sẽ không chịu thiệt thòi đâu.
- Vâng, thưa chủ nhân!
Nàng rất nhanh chóng đổi lại cách xưng hô, hắn cũng đem nàng kéo đứng lên, còn cố tình bóp lên mông nàng mà cười:
- Ngươi tuy có chút cơ bắp hơi thô, nhưng ngực và mông ngươi cũng rất mềm nha. Tối nay ta muốn ngươi phục thị ta, ngươi có bằng lòng hay không?
- Tuân lệnh chủ nhân!
Nàng một tay chống kiếm, một tay đặt trước ngực mà quỳ xuống đất. Hắn thấy nàng thái độ lại hoàn toàn thuần phục, mới hài lòng cất lên một tràng cười dài. Ba Đặc Lạp chuyến này đi ra ngoài là để thị sát, vốn dĩ cũng chỉ tiện tay thu phục ba đầu kim sí và một đầu lão quy. Nào ngờ đồ còn chưa thu mà đã để mất hai dũng sĩ vào tay người nam nhân trước mặt. Còn làm cho tỷ tỷ của mình phải gả cho hắn. Nàng buồn bực vô cớ mà phất tay rời đi. Mấy ngàn tộc nhân cũng xếp thành hàng ngủ chỉnh tề rồi đi. A Khờ lúc này đột nhiên nhảy lên trên đầu hắc báo mà đứng:
- Khoan đã!
- Ngươi muốn gì?
Nàng hai tay đã đặt sẵn trên cán dao, những tộc nhân của nàng cũng tỏa ra sát khí hầm hầm. Hắn nhìn tình hình căng thẳng như vậy, liền cười xòa:
- Nàng đừng có hiểu lầm! Ta chỉ muốn thu lưu ba mẹ con kim sỉ hổ này lại. Nếu nàng đồng ý, ta sẽ đem ra một ít đồ vật để trao đổi với nàng. Nàng thấy thế nào?
- Ngươi có thể trao đổi thứ gì?
Hắn rất nhanh tay đem ra một bình sinh mệnh đan, bên trong còn lại ba viên giao ra cho nàng. Rồi cầm một túi linh thạch đựng hơn một nghìn viên thượng phẩm. Nàng nhìn mấy thứ hắn giao ra, ánh mắt liền khác thường nói ra:
- Ngươi không sợ là ta sẽ cho ngươif đánh cướp đồ trên người của ngươi hay sao?
Hắn nhàn nhạt lắc đầu cười:
- Cho dù là nàng có tập hợp hết toàn bộ tộc nhân của nàng, kêu luôn cả nữ hoàng của nàng đến đây. Các nàng căn bản cũng lưu không được ta, người có thể lưu được ta ở trong giới này còn chưa có sinh ra.
- Ngông cuồng!
Nàng như vậy mà ra tay đánh hắn. Hắn làm sao lại để nàng dễ dàng đánh trúng được. Liền như là biến mất tức thì, sau đó cả người lại xuất hiện ngay tại vị trí cũ. Trên tay cũng đã đoạt được binh khí của nàng.
- Ngươi rốt cục là ai? Tại sao lại xâm nhập vào nơi này?
Hắn lắc đầu, rồi đem binh khí trả lại cho nàng. Nàng kinh ngạc nhìn hắn:
- Ngươi không muốn bắt ta làm tù binh hay sao?
Hắn không có trả lời nàng, mà lập tức xoay người quay đi. Nàng ngẩng ra nhìn hắn. Đến khi hắn đi khuất rồi nàng mới nghe tiếng hắn truyền âm lại:
- Ba Đặc Lạp, nàng chính là nữ nhân của ta! Ta hiện tại đang có việc cần phải làm ngay, nên không thể ở lại lâu được! Sau khi xong việc, ta sẽ đến gặp mẹ của nàng cầu thân. Chờ ta!
Nàng không biết cuối cùng là hắn có chủ ý gì, vì sao vừa mới đùa giỡn với tỷ tỷ của nàng xong, lại muốn quay sang đùa giỡn đến nàng. Phải chăng là hắn cho rằng báo tộc các nàng dễ bị khi dễ như vậy? Nàng muốn truyền âm lại trách hắn. Nào ngờ bầu trời lúc này bỗng nhiên tối sầm. Một tiếng re ré từ sâu bên trong đầm lầy Tử Vong vọng ra bên ngoài.
- Chủ nhân, bọn chúng đến rồi!
- Ừ, ta biết rồi!
Nghe tiếng khí linh nhắc nhớ, tinh thần của hắn liên lập tức tập trung cao độ. Hắn biết lần này gặp phải không chỉ là vài thứ sinh vật thánh cấp thần cấp, mà là một bầy sinh vật tử vong rất đáng sợ. Hắn nhanh chóng cho ba mẹ con Kim Sí uống vào ba viên sinh mệnh đan, sau đó dứt khoát gọi ra Tần Quảng Vương và Quỷ Vô Ảnh.
- Tiểu Long, trở về!
Tiểu Long nghe hắn gọi liền ngay lập tức hóa trở lại thành hình người nhảy lên vai hắn mà ngồi. Ba Đặc Lạp lúc này đã ý thức được có thứ gì đó rất nguy hiểm chạy đến, nên vội vàng truyền lệnh đến:
- Tất cả dàn trận, sẵn sàng nghênh địch!
Mấy ngàn báo nhân nhanh chóng bố trí thành lớp lớp phòng vệ vây quanh nàng. Tay nàng vậy mà lấy ra một cây quyền trượng màu đen giơ lên cao:
- Hỡi nữ thần cao quý của chúng con, xin người hãy ban cho nhưng dũng sĩ của chúng con sức mạnh, bảo vệ mảnh đất thân yêu này!
Lời cầu nguyện của nàng vừa dứt, từ nơi quyền trượng phát ra ánh sáng màu xanh, rót lên từng dũng sĩ báo tộc một. Nạp Lan và A Đặc Mễ đều chạy tới đứng bên cạnh của A Khờ. Nạp Lan chú ý đến thần sắc nghiêm trọng của hắn, mới mở miệng ra hỏi:
- Phu quân, chàng nhìn thấy được thứ gì đang tới sao?
Hắn không muốn dọa cho nàng sợ, nhưng lúc này không thể không nói ra:
- Là một đàn sinh vật tử vong, trong đó có một con dực long bán tôn cấp, một đầu bạch tượng đế cấp chín sao và một con cự ngạc đế cấp tám sao. Ngoài ra còn có khoảng mười tám con sinh vật tử vong đế cấp khác. Hơn hai trăm đầu tử vong sinh vâth thần cấp và năm ngàn con thánh cấp.
Nghe hắn nói ra tường tận như vậy, nàng vừa sợ vừa kinh ngạc nhìn hắn:
- Chàng làm sao biết được chính xác như vậy?
- Bí mật!
Hắn thần bí không chịu nói ra, nàng chỉ có thể cứng rắn mà ở lại ngay bên cạnh hắn.
- Áaaaaa... không... cứu ta...
Trong vùng đầm lầy đang phát ra thay âm vô cùng kinh hãi và đau đớn của Đa Nhĩ Cổn. A Khờ biết tên này xem như xong rồi. Tần Quảng Vương ánh mắt lo lắng mà nhìn hắn:
- Chủ nhân, quân số của bọn chúng đông như vậy hay là chúng ta rút lui trước? Ta như vậy mới bảo vệ an toàn cho người được.
Hắn ngay lập tức lắc đầu phản đối:
- Không cần! Ta cảm thấy lần này chúng đến đây không phải là vì ta, mà đang tìm kiếm một thứ gì đó. Ta nghĩ, thứ này rất có tác dụng đối với ta. Ta cần phải tránh đoạt với bọn chúng. Với lại đây cũng là thông lộ mà ta cần phải đi qua để tiến vào Tử Vong Cốc, không thể nào lùi được.
Hắn đã nói đến như vậy thì Tần Quảng Vương cũng không tiện nói gì thêm. Vận dụng quyền hạn tối thượng của mình, Tần Quảng Vương từ trong bảo tháp gọi ra nhóm người Thiết Diện Phán Quan, Hắc Bạch Vô Thường, Mẫu Dạ Xoa, Quy Lão Tiên Sinh và một nhóm quỷ sai thần cấp hơn trăm người ra ngoài. Nhìn đám đông quỷ hồn trước mặt, Nạp Lan không tự chủ được mà rút người nép sát vào người hắn:
- Phu quân, đám quỷ hồn này đều là thuộc hạ của chàng hay sao?
Hắn vuốt tóc nàng khẽ vỗ về:
- Đừng sợ, bọn họ bên ngoài hung ác như vậy thôi nhưng bên trong đều rất hiền lành. Nàng cứ yên tâm ở bên cạnh ta là được.
Nàng đang chăm chú nhìn xung quanh, cảm giác phần mông có bàn tay chạm vào, liền nhìn hắn mà liếc. Hắn làm như không thấy, lơ đễnh nói ra:
- Tiểu khí linh, đám người của Sở Giang Vương hiện tại vẫn không gọi ra được sao?
- Chủ nhân, hiện tại thì không được. Chờ khi nào người đạt được tới thần cấp đại viên mãn, hoàn toàn chưởng khống tòa tháp thứ chín, như vậy thì có thể dùng đến toà tháp thứ mười. Nhưng mà đồ vật ở trên đó thì người có thể lấy ra dùng thỏa mái. Lão Sở này khi trước mỗi lần có đánh nhau, chiến lợi phẩm đều là lão vơ vét nhiều nhất. Ta nghĩ lấy ra một ít đồ trên người lão cũng chẳng mất được nửa cọng lông của lão đâu.
A Khờ rất nghi ngờ mà nhìn nó:
- Không phải lão Sở trước kia cũng đắc tội qua ngươi đấy chứ? Lần trước lão Tần hình như cũng vì tranh mất của ngươi một viên thượng phẩm thần thạch, nên ngươi mấy lần đều đem đồ của lão lột xuống cho ta thì phải.
- Chủ nhân, ngươi đừng có suy bụng ta ra bụng người, ta hoàn toàn là vì lợi ích của chủ nhân a!
- Tin ngươi được sao?
- Tin, ta rất đáng tin!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...