Rất nhanh sau đó, một con hồ ly to lớn xuất hiện, cơ thể của nó chỉ cỡ một thước rưỡi nhưng nếu cộng thêm ba cái đuôi phía sau nữa thì cũng phải lớn hơn hai thước! Cả người nó phủ màu trắng bạc, đôi mắt hồ ly hình cung trông rất đẹp!
Con hồ ly đẹp như vậy khi biến thành hình người tất nhiên cũng là một nam nhân đẹp vô cùng! Mái tóc màu bạc dài để lộ khuôn mặt mê hoặc đến cùng cực. Đặc biệt là ánh mắt của hồ ly, trông vô cùng đào hoa, mới nhìn một cái mà gió xuân đã rộn ràng rồi,ôi gió xuân phơi phới a…
Chỉ có điều, mẹ nó, trai đẹp như vậy… mà lại, mà cả người cũng trần truồng?!
Hu…
Tả Tả có cảm giác mình bị sét đánh trúng! Ba đại soái ca đủ loại kiểu cách, mỗi người lại đều trần như nhộng đứng trước mặt nàng!
Mà điều làm nàng nóng người hơn nữa là, Thần Mặc còn dùng vẻ mặt ngây thơ kéo áo choàng của nàng xuống, giật quần lót của nàng ra…
Hu… mẹ nó, sao ai cũng có hứng thú với cái chỗ đó của nàng thế này?!
Tả Tả nhịn không được nữa, kết thành thủy cầu to bằng trứng gà rồi ném thẳng ra!
Bộp…
Hồ ly xinh đẹp đã bị trúng một cái,ướt nhẹp, hắn híp mắt, dáng vẻ mê hoặc cứ thế tăng lên, còn dùng giọng nói mập mờ: “Bảo bối, nghe lời đi! Không đau nha, để ta xem một chút thôi…”
Thần Mặc đưa tay phủi đi thủy cầu của nàng, dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn nàng chằm chằm: “Tả Tả , nghe lời! Hồ nhân, sẽ, xem vết thương…”
“Thú vị!” Thần Lâm đứng một bên nhìn chỉ cảm thấy thú vị!
Tả Tả rất muốn xỉu. Bất kỳ một nữ nhân nào bị nhìn như thế thì cũng sẽ phản kháng lại có được hay không?! Đây là phản ứng bình thường mà thôi nha…
Tên hồ ly kia nghiên cứu hơn nửa ngày.
Thần Mặc hỏi: “ Tả Tả, bị thương, có nặng không? Hôm qua, tới giờ, chảy máu…”
“Ta không có bị thương! Đây là hiện tượng bình thường!” Tả Tả tức rồi, nàng đã nói mấy lần mà Thần Mặc lại không tin chứ?
“Hiện tượng bình thường?” Hồ ly thú nhân quả nhiên không hổ là hồ ly gian xảo, lập tức nhìn nàng chằm chằm, dùng cặp mắt như nước hồ thu ấy nhìn nàng,hắn mỉm cười: “Ngươi nói đây là hiện tượng bình thường?”
Tả Tả đỏ mặt: “Phải! Lúc ta mười ba tuổi thì mỗi tháng đều như thế… Nữ nhân mỗi người mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy…”
Đột nhiên Tả Tả nhớ tới điều gì đó, thiếu chút thét lên. Đừng nói thế giới này không có nữ nhân chứ?!
“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám! Vừa mới qua sinh nhật thứ mười tám không lâu, ta vừa trưởng…. Còn nữa, các người ra đường có thể mặc đồ vào không, nam nhân mà không mặc đồ như thế rất dễ khiến người ta sợ đó, như gai chọt vào mắt nữa; À mà, các người cũng đừng có tùy tiện quá, đặc biệt là ngươi – Thần Mặc, nếu ngươi còn dám tự ý cởi quần áo của ta ra nữa, ta thề rằng chờ sau khi ma pháp của ta mạnh lên thì người đầu tiên ta đánh nhất định là ngươi…” Tả Tả chỉ đơn giản nghiến răng nghiến lợi nói. Thần Mặc tự ý nhìn thì thôi, còn có hai người khác cũng nhìn thấy cơ thể nàng… hu… trinh tiết của nàng!!!
Mẹ nó, sao nàng lại không giống sư phụ chứ, một tháng sẽ chẳng có mấy ngày này? Aida… Nếu nàng cũng giống sư phụ, là phù thủy bất tử thì sẽ không có kinh nguyệt, sẽ không khiến ma lực đã yếu lại còn yếu thêm! Hu…
(*Phù thủy khi đến tháng thì ma lực sẽ-bị-suy-yếu!)
Hồ ly thú nhân không có chút ảnh hưởng gì, đưa ánh nhìn quyến rũ sang phía Thần Mặc, cười nói: “Thấy gì chưa Mặc đại nhân, giống cái của ngài nói nàng vẫn khỏe, cho nên ngài không cần phải lo lắng… Mấy ngày nữa là khỏe thôi!” Thực ra, hắn cũng cảm thấy nghi ngờ, có loại giống cái nào lại xảy ra phản ứng cơ thể kỳ cục như vậy chứ?!(đương nhiên anh sao biết được )
Chỉ có điều đây là lãnh địa của Vương nên hắn cũng không dám nói nhiều!
“Thật, không sao?” Thần Mặc vẫn hỏi lại.
“Hỏi giống cái của ngài không rõ hơn à?” Ý hồ ly bảo Thần Mặc hỏi người trong cuộc!
“Tả Tả, ngươi, thật, không sao?”
“Nói nhiều quá! Ta đã nói rất nhiều lần là ta không sao, mấy ngày nữa là khỏe lại…” Hu… hắn ta không thèm nghe nàng nói à? Để “người ngoài” hiểu còn hắn thì hiểu ở chỗ nào? Nếu không phải sức quá yếu thì Tả Tả sẽ ném mấy trăm cái trứng gà rồi ném vào người hắn, tuy không có gì đau nhưng nhiều cũng có cảm giác mà! Chỉ có điều không biết có đau thật hay không!
“Thế thì tốt rồi!” Hòn đá đang treo trong lòng của Thần Mặc cuối cũng cũng được gỡ xuống.
Thần Lâm thấy thế thì vỗ vai Thần Mặc: “Đã tới rồi thì ở đây mấy ngày đi!” Thực ra Thầm Lâm rất không yên lòng với đệ đệ ngốc của mình! Nếu không, lúc Thần Mặc thành niên, hắn mới dám kéo dài tới năm ngoái, sau khi xác định lãnh địa mà đệ đệ chọn không có gì nguy hiểm thì hắn mới yên tâm trở về!
Tình cảm của thú nhân không phong phú! Nhưng mà tình huống của Thần Lâm cũng vô cùng khó khăn, không còn cách nào khác. Báo tộc giờ chỉ còn lại hai người, họ lại không thể quan tâm lẫn nhau, nếu không thì sẽ không còn gặp lại đồng loại của mình!
Trước đây, bởi vì các thú nhân là cá thể đơn độc, chỉ như tộc thỏ yếu đuối mới sống cùng một nơi, bởi thế, khi hắn có ý thức thì chủng tộc của mình đã càng ngày càng ít đi, đã không thể xoay chuyển chiều hướng! Mấy năm nay, bọn họ cũng cố gắng học cách quan tâm đồng loại của mình, họ mở rộng ngôn ngữ, tất cả đều cố gắng rất nhiều…
Mỗi thú nhân đều không có hy vọng được gặp lại đồng loại của mình!
Vài ngày sau, kinh nguyệt của Tả Tả cũng hết, nàng cũng không cần chịu đựng việc cứ nửa canh giờ là Thần Mặc sẽ kéo áo khoát của nàng ra, rồi đặt biệt là liến cho sạch máu ở nơi đó! Cái này vẫn khiến Tả Tả không được tự nhiên!
Nói sao đây? Một nơi riêng tư thế này mà bị báo nhân nhìn? Không chỉ nhìn mà còn liếm nữa! Hu… Dù sao nàng vẫn có cảm giác hắn với nàng lúc ấy có gì đó không giống nhau!
Nàng không giống như trước nữa, chỉ cần hắn săn thú về thì nàng sẽ phụ trách nướng, ăn no là được! Bây giờ, Tả Tả bắt đầu quan tâm đến vấn đề, ngoài trừ nàng ra, cũng trừ các loài thú bên ngoài, ví dụ như vì sao hắn không mặt quần áo? Ví dụ như cách sống của hắn? Hay là cách sống của thú nhân ở thế giới này?
Tả Tả bắt đầu lo lắng tới nhiều chuyện. Vấn đề chủ yếu nhất là – nàng sống ở nơi này bao lâu? Tại sao nàng lại muốn sống ở nơi này?
Nàng hiểu rằng nàng không phải phù thủy bất tử có sức mạnh to lớn như sư phụ! Nàng chỉ là bán phù thủy tập sự, chỉ có thể sống được một trăm năm, cũng chỉ có một phép thủy cậu với lực sát thương vô cùng nhỏ! Nàng không có cách nào trở nên mạnh mẽ để xuyên trở lại, rời khỏi nơi này. Chỉ có thể chờ sư phụ đến tìm mình, nàng cũng không chắc sư phụ có thể tìm được nàng trước khi nàng chết hay không! Có thể nàng bị bệnh mà chết; Có thể nàng bị giết chết; Hay có thể chết vì già! Bất kể là loại nào thì nàng phải khiến cuộc sống mình thật tốt!
Nếu không thì sống một trăm năm sẽ bị cô lãng phí!
Sư phụ nàng đã từng nói: “Mặc kệ sống như thế nào, chỉ cần mình được hạnh phúc thì đó là cuộc sống tốt!”
Đúng vậy, để bản thân hạnh phúc hơn thì phải sống cho thật tốt! Tả Tả đang suy nghĩ, làm thế nào để cuộc sống của mình hạnh phúc mới được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...