Lát sau, Thần Mặc đem một đống cây dại về. Hắn đem về loại lá hình trái tim lớn khoảng bằng bàn tay, trông rất dày và ướt, chỉ bấm nhẹ cũng thấy nước phun ra!
Thần Mặc bỏ vào miệng nhai, rồi kéo áo choàng của Tả Tả ra xong giật quần lót nàng xuống, cuối cùng dùng lưỡi bôi thuốc cho nàng.
Cảm giác mát lạnh bất chợt khiến Tả Tả run lên. Người này… sẽ không cho rằng nàng là đang bị thương chứ?!
“Ưm ưm…” Vừa bôi thuốc, Thần Mặc còn cố thốt ra mấy câu ậm ừ đau lòng.
Tả Tả vốn muốn từ chối, chỉ có thể lăn qua lăn lại với hắn. Nàng cũng không thể nói cho hắn biết nhiều như thế được! Trừ phi nàng mang thai thì nguyệt sự mới chịu dừng? Nàng nghi ngờ rằng, nếu mình nói vậy thì tám chín phần mười Thần Mặc sẽ bắt nàng làm chuyện gì đó…
Khụ khụ… Tả Tả đỏ mặt. Nàng mới mười tám tuổi thôi, quá sớm rồi!
Cứ nửa giờ, Thần Mặc sẽ kiểm tra chỗ đó của nàng, vừa thấy máu thì hắn sẽ liếm sạch, sau đó thoa thuốc cho , vừa thoa còn vừa “ư ư” đau lòng như tiếng khóc!
Mãi cho đến ngày thứ hai, Thần Mặc nhịn không được nữa, hắn ôm nàng ra khỏi hang động.
Chạy chừng nửa giờ, Thần Mặc sẽ dừng lại liếm sạch máu chỗ đó, còn hóa thành hình thú cảnh giác nhìn bốn phía, còn gầm nhẹ để cảnh cáo, thoa thuốc cho nàng rồi đi tiếp.
Bởi thiếu máu nên Tả Tả cũng mệt mỏi hơn, không muốn động đậy, cũng chả thèm nói chuyện. Qua mấy lần nói hắn đều không chịu hiểu, cuối cùng nàng cũng lười, tùy ý hắn làm gì thì làm!
Mãi cho đến khi trời ngã chiều, Tả Tả mới biết họ đã rời khỏi địa bàn của Thần Mặc.
Dọc đường đi, thỉnh thoảng có mấy dã thú tấn công, Thần Mặc sẽ giương móng giải quyết nhanh gọn rồi chạy đi tiếp.
Dần dần, Tả Tả mới hiểu được mùi máu trên người nàng đã thu hút đám dã thú ấy. Nếu không, một con dã thú cũng không thể chạy theo họ xa đến thế!
Từ xa, xuất hiện một khu rừng đá rộng lớn, trên đồi đồi núi thấp có một bụi cây. Nhìn từ dưới lên thì không thấy rõ trên đó có gì, nhưng nếu nhìn từ trên xuống thì tầm nhìn vô cùng trống trải, là một nơi náu mình rất tốt!
“Grào…” Tiếng rống như tiếng báo truyền từ trên núi xuống.
“Grào…” Thần Mặc đáp lại.
Quả nhiên lát sau, một con báo đen từ trong núi xuất hiện.
Hai con báo chụm đầu nói gì đó.
Tả Tả nghe không hiểu nên để ý tới con báo kia, báo đen nhìn thấy nàng thì ánh mắt hơi sáng lên đầy tò mò và nghi ngờ, giống hệt như lúc Thần Mặc nhìn thấy nàng tạo ra thủy cầu!
Hai con báo nói chuyện một hồi. Giống như báo đen đã đưa ra yêu cầu vô lý gì đó khiến Thần Mặc tức giận. Nhưng không còn cách nào, cuối cùng Thần Mặc cũng gật đầu!
Tả Tả rất muốn hỏi xem họ đang nói gì!
Chỉ là Thần Mặc không cho nàng cơ hội mở miệng, mang nàng lên chỗ ở của báo đen.
Hang của báo đen có vẻ lớn hơn so với hang của Thần Mặc, đồ bên trong cũng phong phú hơn nhiều. Ít ra người ta còn biết bỏ cỏ khô lên giường, lên trên da thú, biết hưởng thụ hơn Thần Mặc nhiều!
Thần Mặc đặt nàng lên giường rồi hóa thành hình người trần truồng.
Từ sau khi gặp Thần Mặc, mỗi ngày Tả Tả đều nhìn cơ thể trần của hắn nên cũng thành thói quen. Nhưng mà báo đen cũng hóa thành hình người trước mặt nàng, hơn nữa còn là trai đẹp mang theo nét quyến rũ riêng, khiến Tả Tả sửng sốt! Thần Mặc nhìn vô cùng ngây thơ, còn con báo đen này trông gian xảo hơn nhiều, hơn nữa khuôn mặt cũng đẹp mà nguy hiểm hơn, vừa nhìn đã biết người này rất xấu xa, hơn nữa lại là loại đàn ông xấu xa khiến phụ nữ say mê!
Lúc Tả Tả ngu người nhìn thì Thần Mặc đã đưa tay kéo áo khoát của nàng ra.
Chờ nàng phục hồi lại tinh thần thì con báo đen nọ dưới sự giúp đỡ của Thần Mặc đã ngửi phía dưới của nàng!
“Á…” Tả Tả đỏ mặt. Nàng có thể cảm giác được luồng khí nóng của báo đen dần xâm nhập dưới mảnh rừng đen của mình. Nàng run rẩy! Không thể nào?! Thần Mặc lại giúp giống đực khác, khụ, tên đàn ông khác nhìn chỗ đó của nàng?!
Tả Tả có cảm giác mình như bị sét đánh xuống đầu!
Mặt Tả Tả nóng bừng, giống như lấy lòng con báo đen trước mặt, chỉ thấy anh cười thành tiếng: “Mặc, giống cái của ngươi rất thú vị!”
“Vết thương, thế nào?” Thần Mặc giúp nàng khoát lại áo rồi mở miệng.
“Giống cái trên địa bàn của ta không có tình trạng này! Lát nữa ta gọi hồ tộc nhân tới xem ký một chút…”
“Cảm ơn, cảm ơn!”
“Không cần cảm ơn! Dù sao thì chúng ta cũng chung một tộc!” Lúc báo đen cười tươi trông vô cùng hư hỏng. Hơn nữa, hắn còn liếc mắt nhìn Tả Tả một cách khiêu khích.
Rầm.
Mặt Tả Tả đỏ hơn. Sao nàng có cảm giác mình đang làm chuyện mất mặt chứ?
Thần Mặc ngốc nghếch giống như không chú ý đến hành động của báo đen, chỉ khẽ gật đầu: “Mười con, voi, cho ngươi!”
“Mặc, để ta tặng ngươi mấy thú nhân khác. Nhìn em xem, không ai nói chuyện cùng, giờ nói cũng không nói lưu loát được. Đừng làm mất mặt báo tộc chúng ta chứ!”
“Ngươi…” Mặt Thần Mặc đỏ lên. Đã lớn như vậy, còn có lãnh địa của riêng mình mà bị đại ca nói thế…
Ầm…
Đại ca?! Tả Tả mở to mắt nhìn. Con báo đen này là ca ca Thần Mặc?! Đùa à?! Một con trông đen tối như thế, một con thì ngây thơ như vậy… Ông trời đang đùa à?!
Sau khi báo đen rời đi, Tả Tả bật người dậy kéo Thần Mặc tới hỏi: “Đó là ca ca ngươi?!”
“Ừ!” Thần Mặc gật đầu.
“Cùng phụ cùng mẫu?!”
“Ừ!” Thần Mặc không hiểu vì sao giống cái này lại hỏi như vậy chứ?
“Ngươi… hai người không giống nhau chút nào!” Thật đó, không giống một chút nào! Một còn là báo đen, một con là báo hoa không nói, tính cách hai người này đúng là khác nhau như trời với đất! Tả Tả không thể tin được, nếu trước đây nàng bị con báo đen ấy nhào tới, không biết có còn mạng ở đây không!
“Ta, mẫu thân. Ca ca , phụ thân”
Tả Tả cuối cùng cũng hiểu, báo đen kia giống phụ thân còn Thần Mặc giống mẫu thân: “Ca ca của ngươi tên gì?”
“Thần Lâm!”
“Vì sao ngươi và hắn ta không sống cùng nhau?”
Thần Mặc cũng không quên nơi đang chảy máu trên người nàng, kiểm tra một chút rồi liếm liếm, thoa thuốc. Miệng phát ra tiếng ậm ừ: “Tách ra, lớn, tộc báo, quy định… Ca ca, lớn. Ta, lớn…”
Hiểu rồi, ý là quy định của tộc báo là sau khi lớn lên sẽ sống riêng! Sau khi Thần Lâm lớn lên thì sẽ có lãnh địa của mình; Thần Mặc cũng vậy! Lãnh địa của Thần Mặc rộng chừng trăm dặm, còn Thần Lâm thì sao? Tả Tả hỏi: “Lãnh địa của ca ca ngươi lớn bao nhiêu?”
“Lớn, gấp mười, ta!”
“Lớn gấp mười lần so với ngươi?!”
“Ừ!”
Trời ạ… Đó là vấn đề khác nhau hoàn toàn! Chẳng lẽ, báo đen kia muốn đưa mấy “thú nhân” cho Thần Mặc?! “Thú nhân”?! Ở thế giới này còn có những thú nhân khác?! Hơn nữa còn có thể tặng à?! Báo tộc là… tộc vua?
Tả Tả nói: “Lãnh địa của ngươi còn có những “thú nhân” khác à?”
Thần Mặc lắc đầu.
“Vậy sao ca ca ngươi lại có?”
“Lớn!”
“Vì sao lãnh địa của ngươi không lớn bằng ca ca ngươi?”
“Kế thừa! Ta, không phải!”
“Ý ngươi là lãnh địa kia là ca ca ngươi kế thừa từ phụ mẫu còn ngươi thì không phải?”
Thần Mặc gật đầu.
Tả Tả không hiểu được: “Vì sao ca ca ngươi kế thừa mà ngươi lại không thể?”
“Quy định, tộc, trưởng tử , kế nhiệm! Ca ca, mạnh!”
“Ca ca ngươi có phải là vương của vùng lãnh địa rộng lớn này?”
Thần Mặc gật đầu.
“Vậy báo tộc của ngươi có bao nhiêu người?” là lãnh thổ của báo nhân mà to lớn như vậy thì phải có những người khác canh giữ nữa đúng không?
“Ta, ca ca!”
“Chỉ có ngươi và ca ca ngươi?!” Không thể nào?! báo tộc sao lại ít người vậy!
Thần Mặc gật đầu.
Tả Tả hỏi nửa ngày cuối cùng cũng hiểu sơ sơ. Thì ra, tỉ lệ sinh nở và sinh tồn của thú nhân cực kỳ thấp! Nhất là báo tộc vốn là chủng tộc lớn mạnh. Lúc đầu, khi phụ mẫu Thần Mặc còn sống thì chỉ còn có hơn mười báo nhân, nhưng mà đời sau lại chỉ sinh có mỗi Thần Lâm và Thần Mặc. Khi họ lớn lên thì đời trước cũng đã chết hết rồi nên báo tộc chỉ có hai người họ…
Nếu hai người họ đều chết thì báo tộc thú nhân sẽ tuyệt chủng!
Các thú nhân ở chủng tộc khác dù có số lượng đông hơn nhưng vẫn không khá hơn bao nhiêu. Ví dụ như hồ tộc, có lẽ còn sáu, bảy mươi con, nhưng chỉ có hai mươi giống cái. Tỉ lệ sinh sản mấy năm nay lại giảm vô cùng nên gặp vấn đề nguy hiểm như báo tộc- thế hệ sau giảm thiếu dẫn đến tuyệt chủng! Có lẽ xà tộc đỡ hơn, còn tới trăm người, tỉ lệ sinh nở của họ cũng cao, nhưng vấn đề là giống cái lại có số lượng ít.Thỏ tộc cũng không khá gì hơn xà tộc nhưng tỉ lệ sống cao hơn chút nên cũng cỡ hơn trăm người, giống cái cũng nhiều hơn…
Tả Tả cũng hiểu sơ sơ rằng trên lãnh địa của Thần Lâm chỉ có bốn chủng tộc:báo tộc , hồ tộc, xà tộc, thỏ tộc.
Còn ở ngoài lãnh địa của Thần Mặc và Thần Lâm còn có những lãnh địa của các chủng tộc mạnh khác như hổ tộc và sư tộc! Tất nhiên, chiều dài lãnh địa của các tộc không giống nhau, nhưng tình trạng thì cũng tương tự. Không hiểu vì sao mấy năm gần đây, tỉ lệ sinh nở lại cực kỳ thấp, số con cái sinh ra cũng vô cùng ít, nên rất nhiều thú nhân đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng…
Vì nguyên nhân đó nên mấy năm gần đây các thú nhân đều sống vô cùng an phận. Bọn họ cũng không có tâm trạng đi chiếm lãnh địa nhưu trước vì hiện nay họ chỉ muốn sinh thật nhiều đời tiếp theo, để những đời kế nhiệm sống thật lâu…
Có lẽ là bận sinh sản nên mới không có thời gian đánh nhau?
Tả Tả nghĩ tới nguyên nhân số lượng thú nhân ở đây giảm đi là : khôn thì sống, kém thì chết, chọn lọc tự nhiên! Rất giống với thời vượn cổ tiến hóa thành người vượn ở Trái Đất, dần dần mới xuất hiện loài người! Có thể thế giới này cũng vậy, sau quá trình chọn lọc các chủng tộc thì sẽ bắt đầu tiến hóa, tiếp đó là xuất hiện loài người…
Chỉ có điều đúng hay không thì Tả Tả không biết.Nàng hoàn toàn không biết gì về thế giới này, nên cần thời gian để tìm hiểu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...