- Ầm ầm ầm….
Âm thanh ầm ầm giống như tiếng sấm vang lên không dứt, lại có chút giai điệu giống như tiếng vang của chuông lớn.
Hơn vạn đệ tử của Thần Khí Phái đều phát ra nghi vấn:
- Âm thanh này là gì? Từ đâu truyền đến?
Tiếng ầm ầm ầm đã đem Đại trưởng lão đang từ trong tu luyện nhập định đánh thức, lão híp mắt lại lẩm bẩm:
- Âm thanh này truyền đến từ luyện khí phòng, không biết luyện khí phòng xảy ra quái sự gì?
Sau khi nói ra nghi vấn, thân ảnh của lão lập tức phóng về phía luyện khí phòng.
Đồng thời, một vài thân ảnh khác cũng hướng về phía luyện khí phòng mà tụ tập đến, Lữ Dương Minh đang bế quan cũng bị kinh động, một vài người tại trong phòng luyện khí ở khu vực khác đã đến trung đoạn luyện khí, không thể tiếp tục luyện được nữa, không ít người phàn nàn:
- Chuyện này rốt cuộc là do ai làm, tài liệu trân quý của ta còn phải luyện chế một kiện pháp bảo hạ phẩm nữa, vậy là không còn nữa rồi, không còn nữa rồi….
Mà Lăng Tiêu ở gần luyện khí phòng nhất, sắc mặt đã sớm trở nên kinh hãi, thanh âm này giống như vang trong lòng hắn, hắn khẽ lẩm bẩm:
- Tại sao lại xảy ra chuyện này? Tử Mộng Nhân đến tột cùng đã làm gì?
Lăng Tiêu muốn xông vào, nhưng lại không dám, sợ mất mạng, trong lòng càng ác độc nguyền rủa:
- Nếu luyện khí phòng nổ tung, đem hai đứa gian phu dâm phụ bọn chúng nổ chết thì thật là tốt! Chỉ có điều, Tử Mộng Nhân chết thì có chút đáng tiếc, ta còn chưa kịp động phòng với nàng!
Bên ngoài nhao nhao hỗn loạn, hoàn toàn không quấy nhiễu đến hai người Tử Mộng Nhân và Sở Nam, Sở Nam lại càng không ngừng sắp xếp nguyên thạch, những nguyên thạch này đang nhanh chóng biến thành bụi phấn với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, Tụ Hỏa trận quả thật hao tổn quả nhiều linh lực.
Tử Mộng Nhân càng không ngừng phục dụng hdn, nhìn tốc độ nguyên thạch tiêu hao quá nhanh thì lại móc từ trong nhẫn trữ vật ra một vài viên nguyên thạch, lại nói:
- Đồ ngốc, dùng những nguyên thạch này, đây đều là thượng phẩm nguyên thạch.
Hắc Thạch giống như đang khiêu vũ trong Ly Nguyên Lô, trong lòng Tử Mộng Nhân đã có một tia hối hận, sớm biết như vậy đã không để Hắc Thạch lai lịch bất minh này vào, Tử Mộng Nhân còn lo Ly Nguyên Lô sẽ không chịu được loại va đập này, nếu như Ly Nguyên Lô nổ tung thì hậu quả thực khó mà tưởng tượng nổi, trọng kiếm luyện chế không thành cũng không nói, tính mạng của nàng và gã ngốc có thể còn gặp nguy hiểm.
Sở Nam nhìn thấy thần sắc khẩn trương và hai hàng lông mày nhíu chặt của Tử Mộng Nhân thì biết rõ trong lòng nàng đang nghĩ gì, vội vàng hô:
- Mộng Nhân, tập trung toàn bộ tinh lực, đừng hối hận, đừng lo lắng, chúng ta có thể thành công.
Tử Mộng Nhân nghe thấy lời này của Sở Nam thì trong lòng lập tức ổn định, ánh mắt cũng trở nên kiên định, pháp quyết luyện khí càng lúc càng vận hành nhanh hơn, trọng kiếm vốn đã thành hình bên trên Ly Nguyên Lô lại trở thành nước thép như trước.
- Chẳng lẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Ta không tin!
Lại uống vào vài viên Hồi Nguyên Đan, Tử Mộng Nhân không quan tâm đến khóe miệng xuất huyết, tập trung toàn bộ thể xác và tinh thần, tinh lực, nguyên lực, vận hành theo pháp quyết, bãi nước thép không ngờ lại từ từ ngưng tụ thành hình dáng trọng kiếm lần nữa.
Hai người đều kinh ngạc nhìn loại biến hóa này, Sở Nam lúc này đã đứng trước mặt Tử Mộng Nhân, chuẩn bị kỹ lưỡng, một khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì hắn sẽ chắn trước mặt Tử Mộng Nhân, với huyết nhục cường hãn của hắn, hẳn có thể bảo hộ được Tử Mộng Nhân.
Một phút đồng hồ sau, trọng kiếm lại lần nữa thành hình, nhưng tiếng nổ ầm ầm cũng không biến mất, ngược lại càng lúc càng lớn hơn, bên ngoài khu vực luyện khí đã tập trung rất nhiều đại nhân vật của Thần Khí Phái, chưởng môn nhân Tử Đông Lai của Thần Khí Phái hỏi:
- Là ai ở bên trong luyện khí phòng?
Lăng Tiêu tiến lên trước một bước nói:
- Bẩm báo chưởng môn nhân, là Mộng Nhân muội muội ở bên trong luyện khí phòng, còn có….
- Còn có ai?
Âm thanh của Tử Đông Lai rất bình thản, thế nhưng không nộ mà tự uy.
- Còn có Lâm Vân.
- Lâm Vân là ai? Ta tại sao lại chưa từng nghe nói qua? Là đệ tử vừa mới gia nhập Thần Khí Phái sao?
- Lâm Vân là quan môn đệ tử của lão Tam.
Đại trưởng lão tức giận nói, ánh mắt của Tử Đông Lai ngưng lại nói:
- Tam sư thúc có đến không?
- Lão Tam đang bế quan, đoán chừng lúc này đã bị kinh động, hẳn đang trên đường đến đây.
Tử Đông Lai nghe thấy âm thanh ầm ầm trong phòng thì thần sắc ngày càng ngưng trọng, nói:
- Mộng Nhân quá hồ đồ, đến cùng là luyện chế pháp khí gì mà lại dẫn đến động tĩnh lớn như vậy? Bọn họ vào từ lúc nào?
- Đã gần hai ngày rồi.
Lăng Tiêu thành thật trả lời, trong lòng lại cảm thấy vô cùng thoải mái, bởi vì hắn cảm thấy chưởng môn nhân dường như cũng không thích Lâm Vân.
Thời khắc này không ai dám mạo hiểm xông vào luyện khí phòng, nếu không, chẳng may gây ra sai sót gì thì khẳng định sẽ dẫn đến hậu quả bạo lô, trong lòng Tử Đông Lai vô cùng lo lắng, nhưng chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi.
Bên trong luyện khí phòng, trọng kiếm lại lần nữa thành nước thép, vừa mới thành nước thép thì lại ngưng tụ thành trọng kiếm.
Cứ như vậy, ngưng kết rồi lại tan chảy, tan chảy rồi lại ngưng kết lập đi lập lại, không biết từ lúc nào, tốc độ chuyển hóa thành nước thép càng lúc càng nhanh, tốc độ ngưng kết thành trọng kiếm cũng càng nhanh hơn.
Nhanh đến mức khiến hai người không thể nhìn rõ rốt cuộc bên trong là trọng kiếm hay là nước thép.
Sở Nam và Tử Mộng Nhân liếc nhìn nhau một cái, không hiểu tại sao lại có loại biến hóa này, trong lòng Tử Mộng Nhân thầm nhủ:
- Khối Hắc Thạch này rốt cuộc là Hắc Thạch gì?
Sở Nam nhìn thay đổi bên trên Ly Nguyên Lô thì trong lòng chợt ngộ ra, khẽ lẩm bẩm:
- Loại biến hóa này quả thật giống như lúc ta dùng Ngũ Hành nguyên lực tôi luyện thân thể, huyết nhục cốt trong thân thể vỡ tan rồi lại sinh ra, trọng sinh rồi lại vỡ tan….
Sở Nam căn bản từ kinh nghiệm của bản thân phán đoán thanh trọng kiếm này tuyệt đối không tầm thường.
Đột nhiên Sở Nam cảm thấy nhiệt độ trong luyện khí phòng càng lúc càng cao, thân thể Tử Mộng Nhân dường như cũng lung lay sắp đổ, thế nhưng nàng vẫn vận pháp quyết, Tử Mộng Nhân cũng cảm thấy loại biến hóa này, kiện pháp y mà nàng mặc trên người vốn là tị hỏa y, đáng tiếc là nhiệt độ lúc này đã vượt qua cực hạn của tị hỏa y, Tử Mộng Nhân lúc này lại lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên đan dược màu trắng, sau khi nuốt vào mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Nước thép và trọng kiếm không ngừng chuyển hóa càng lúc càng nhanh, độ lớn của trọng kiếm so với lúc luyện hóa vừa rồi thì vẫn còn cách biệt một chút, âm thanh ầm ầm vẫn vang lên không ngừng, một lúc lâu sau Tử Mộng Nhân mới quát lớn một tiếng.
- Nguy rồi.
Tử Mộng Nhân hét lớn một tiếng, sắc mặt trắng bệch đến tận cùng, vội vàng nói:
- Không còn Hồi Nguyên Đan nữa.
Sở Nam lập tức khẩn trương hét:
- Mộng Nhân, ngươi mau ra ngoài đi, trọng kiếm không luyện thành thì thôi.
Tử Mộng Nhân bạo phát bản tính tiểu ma nữ, vội vàng quát:
- Ta hao phí nhiều tài liệu trân quý như vậy, đã luyện đến đây, nếu như từ bỏ thì làm sao ta cam tâm được? Ta không cam tâm!
Sở Nam nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Tử Mộng Nhân thì đột nhiên nghĩ đến trong nhẫn trữ vật của hắn cũng có một ít đan dược, hắn không biết những đan dược này có tác dụng hay không, bởi vì trực giác của hắn cho rằng những đan dược kia chỉ dùng để bổ sung năng lượng, khiến hắn không đói bụng mà thôi, nhưng lúc này cũng không quan tâm nhiều như vậy làm gì, Sở Nam lập tức đem toàn bộ đan dược bên trong nhẫn trữ vật lấy ra, đưa cho Tử Mộng Nhân ăn vào.
Tử Mộng Nhân vừa ăn vào đan dược thì nghi hoặc nói:
- Đây là đan dược gì? Dường như so với Hồi Nguyên Đan còn tốt hơn một chút.
- Có tác dụng là được rồi, có tác dụng là được rồi…
Sở Nam chỉ sợ đan dược này vô dụng mà thôi.
Trọng kiếm ở trên Ly Nguyên Lô bắt đầu phát ra tiếng vang ong ong….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...