Đám thú đông nghịt xung quanh như vậy là lần đầu tiên Sở Nam nhìn thấy, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy quái thú có hình thù kỳ lạ như thế.
Một con thoạt nhìn giống như sói, nhưng hình thể so với Tinh Tinh thì còn lớn hơn, bộ dạng như heo. Còn một con người đầy lông giống như Hắc Hùng nhưng lại cực kỳ khổng lồ. Một con ma thú thì vừa giống hổ vừa giống sư tử, mắt như chuông, có sáu chân. Còn có Thiềm Thừ to bằng ba người trưởng thành gộp lại, ngoài ra còn có rắn, mà rắn này lại là rắn một đầu hai thân….
Giữa những con ma thú cỡ lớn này còn có những con ma thú cỡ nhỏ, mặc dù hình thể của chúng nhỏ, thế nhưng lại lóe lên ánh mắt hung tàn như muốn uống máu, lại nói, bọn chúng rất nguy hiểm, ví dụ như con nhện quái dị, chuột, Kim Đầu Ngô Công….
Hơn nữa, đoàn ma thú này màu sắc không giống nhau, có đỏ thẫm, có đen kịt, có tím tro, có xanh đen, có trắng tuyết. Trong miệng một vài ma thú còn có hỏa diễm, kim quang rực rỡ, còn có con thì phun ra sương mù kết thành băng….
Chứng kiến hình ảnh này, đầu Sở Nam như muốn to ra gấp đôi, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, khẽ lẩm bẩm:
- Bách thú tề tụ à? Tại sao lại nhiều ma thú như vậy, những ma thú hung tàn này phẩm cấp tuyệt đối không thấp, hơn nữa đều độc lai độc vãng, thậm chí còn vốn là thiên địch của nhau, tại sao bây giờ lại bình an vô sự như vậy?
Trong đầu Sở Nam lập tức xẹt qua những ý niệm này, ánh mắt chuyển xuống thi thể Huyền Hỏa Huyết Mãng đã bị chia năm xẻ bảy, Sở Nam lúc này không có thời gian mà cảm khái Huyền Hỏa Huyết Mãng đã hóa rồng quả đúng là bất phàm, nhiều ngày trôi qua vậy mà thịt vẫn còn tươi mới, huyết dịch vẫn chảy ra. Lực chú ý của hắn lúc này đều tập trung vào đám bảo bối trên mặt đất, nào là long nha, long lân, long cốt,… toàn bộ đều là bảo bối, cứ như vậy bỏ qua thật khiến Sở Nam có chút đau lòng….
Thế nhưng, những bảo bối này so với tính mạng thì còn kém xa, động tác của Sở Nam cực kỳ cẩn thận, nắm chặt lấy ban chỉ, đem long gân và nghịch lân tròng lên cổ, sau đó đem toàn bộ tinh lực cân nhắc làm thế nào để mở đường máu từ trong bầy thú này….
- Grào…
Một tiếng gầm lớn trong miệng của con ma thú vừa giống hổ vừa giống sư tử vang lên giống như tiếng hiệu lệnh, các con ma thú còn lại cũng phát ra đủ tiếng rít gào, âm thanh chói tai quanh quẩn giữa sơn cốc.
Ma thú ở trước mặt xông về phía trước, Sở Nam lập tức lùi về sau, nhưng ma thú đằng sau cũng đang xông về phía trước, Sở Nam bị rơi vào tình cảnh thập diện vây công khiến hắn vô cùng phẫn nộ, nhưng hắn lại càng hiểu rõ bản thân mình phải tỉnh táo, nếu không tỉnh táo thì chắc chắn sẽ trở thành thức ăn trong bụng đám ma thú này, nếu quả thật như vậy thì đúng là chết không toàn thây….
- Tỉnh táo, tỉnh táo, nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp….
Sở Nam hít sâu mấy hơn, ma thú càng lúc càng đến gần.
Đột nhiên, Sở Nam phát hiện hung quang trong mắt những ma thú này không phải tập trung vào trên người hắn, mà là đang tham lam nhìn chằm chằm vào Huyền Hỏa Huyết Mãng. Trong nháy mắt, trong lòng Sở Nam lập tức lóe lên một diệu kế.
Sở Nam chộp một miếng thịt trên đất, toàn lực ném ra ngoài.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Sở Nam, huyết nhục của Huyết Mãng còn đang ở trên không trung thì một con rắn có xừng đã đem khối thịt nuốt vào trong bụng, những con hung thú khác cũng đồng dạng lao về phía miếng thịt của Huyết Mãng.
Thế nhưng, rất nhiều hung thú vẫn kiên quyết xông về phía thi thể của Huyền Hỏa Huyết Mãng! Một khối thịt so với thi thể của Huyết Mãng quả là cách biệt một trời một vực.
Sở Nam điên cuồng, mặc dù mục tiêu của hung thú lần này không phải là hắn, nhưng hắn không biết hung thú trước khi ăn huyết nhục của Huyết Mãng không biết có đem hắn khai vị trước hay không, vì thế hắn bốc một khối thịt Huyết Mãng lớn ném về phía sau, lập tức có vài chục hung thú quay ngược lại xông đến, chém giết lẫn nhau, tiếng kêu gào lập tức vang lên khắp nơi….
Hai tay Sở Nam giống như Phong Hỏa Luân vậy, liên tục ném từng khối thịt Huyết Mãng khắp bốn phương tám hướng.
Chỉ trong chốc lát thì Sở Nam đã ném một phần ba huyết nhục của Huyết Mãng ra ngoài, mặc dù hắn còn muốn ném hai phần ba huyết nhục còn lại của Huyết Mãng, thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì tốc độ của những hung thú kia cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã nhào về phía thi thể của Huyết Mãng, cắn xé, vừa cắn xé chúng còn tàn sát lẫn nhau.
Sở Nam không chậm trễ chút nào, nắm chặt hai cái long nha trong tay, sau đó không quan tâm đến những lân phiến và long nha có thể luyện chế thành pháp bảo nữa mà cứ như vậy liều mạng cướp đường bỏ chạy như điên.
May mắn là đám hung thú kia hầu như bởi vì tranh đoạt huyết nhục của Huyết Mãng mà tàn sát lẫn nhau cho nên Sở Nam liền nhân cơ hội bỏ chạy về phía nam, đó là hướng mà hắn đã dùng thịt của huyết mãng dụ hung thú rời đi.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, Sở Nam quay đầu nhìn cảnh tượng hung thú chém giết nhau thì lại càng dốc sức chạy về phía trước, thân thể sau khi được long đan cải tạo giống như một trận gió thổi qua, cứ như vậy xuyên qua khu rừng.
Không biết đã chạy bao lâu, Sở Nam không rõ lắm, nhưng hắn biết rõ hắn đã bắt đầu hít từng ngụm lớn, thân thể vốn tràn ngập lực lượng đã bắt đầu suy kiệt.
Dù vậy nhưng Sở Nam vẫn không ngừng lại, vẫn liều mạng chạy về phía trước….
Cứ chạy cho đến khi hắn không còn nghe thấy tiếng gào thét chói tai nữa, hắn dừng bước lại, thở phào một hơi thầm nghĩ:
- Ta cách đám hung thú này có lẽ rất xa rồi.
Sau đó, Sở Nam quay đầu lại nhìn….
Vừa nhìn, Sở Nam liền nhìn thấy một màn thiếu chút nữa khiến hắn thổ huyết, một con Tử Kim Thiềm Thừ vẫn theo sau hắn, hai con mắt của nó phình lớn, phảng phất như nhìn thấy mỹ vị vậy.
- Ta cũng không phải là Huyền Hỏa Huyết Mãng, thịt của ta không thể ăn được!
Sở Nam cười khổ nói, lúc hắn nói những lời này thì hắn đã quên rằng bản thân đã ăn hết nội đan của Huyền Hỏa Huyết Mãng, mà nội đan mới chính là vật trân quý nhất, mặc dù nội đan đã hòa vào thân thể Sở Nam, nhưng con Tử Kim Thiềm Thừ nếu ăn được hắn thì cũng sẽ có được không ít chỗ tốt, ít nhất thì so với thịt của Huyết Mãng còn tốt hơn nhiều.
Thế nhưng con Tử Kim Thiềm Thừ này làm sao biết được chân nguyên của long đan đã dung hòa vào thân thể của Sở Nam…..
Chỉ thấy Tử Kim Thiềm Thừ khi nghe được lời nói của Sở Nam thì lập tức mở cái miệng rộng lớn đầy răng ra, chỉ trong nháy mắt thì một mùi vị tanh tưởi từ sâu trong cổ họng của nó tràn ra, cứ như vậy lao thẳng về phía Sở Nam.
Sở Nam không còn cách nào khác, lại quay người bỏ chạy, Tử Kim Thiềm Thừ bị động tác của Sở Nam khiến cho có chút sững sờ, trong cổ họng lập tức phát ra tiếng ọc ọc, nhanh như thiểm điện nhảy đến trước mặt Sở Nam.
Còn không đợi Sở Nam ổn định thân thể thì Tử Kim Thiềm Thừ đã mở miệng nhào về phía Sở Nam….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...