Vũ Nam
Di động của Trần Sơn đột nhiên kêu lên, ông ta nghe được hai câu thì mặt biến sắc, quát vào điện thoại.
“Sao cảnh sát lại đến?!”
Tiêu Nam hướng ánh mắt về phía Thiên Vũ.
“Nhanh vứt đi! Vứt luôn đi! … Hả? Không kịp á? Đã lên thuyền kiểm hóa á?”
Sắc mặt Trần Sơn trắng bệch, tay run rẩy vì hoảng loạn: “Sếp Tiêu, làm sao bây giờ? Cảnh sát đã lên thuyền rồi! Sao cảnh sát lại đến? Sếp Tiêu chuyện này không liên quan đến tôi, tôi thật sự chẳng biết gì cả! Tôi đều làm theo chỉ thị của anh! Sếp Tiêu …”
Trần Sơn đột nhiên phản ứng tiếp, quay sang Thiên Vũ.
“… là mày! Mày cố tình đổi bến tàu, chuẩn bị hạng mục người ủy thác làm ăn với nước ngoài để mê hoặc tao, dụ tao lập kế hoạch sớm! Tao bảo sao thuận lợi thế, vừa muốn tìm kho bãi mày đã đưa đến tận nơi, hóa ra mày đã bố trí từ trước, cố tình dụ bọn tao mắc câu! Lý Thiên Vũ! Mày …”
Trần Sơn lao lên giữ chặt lấy Thiên Vũ.
“Mày muốn hại ông đây! Thằng khốn nạn!!”
Tiêu Nam ra hiệu cho Trần Sơn lui ra, đi đến trước mặt Thiên Vũ.
“Hưng phấn ghê, Thiên Vũ.”
Tiêu Nam bảo.
“Không có cách nào tự thú dưới mắt tôi nên tính kế, cậu cược tôi không nghĩ cậu dám tự đưa mình vào tròng, thừa lúc sơ hở lại cho cảnh sát tóm tội phạm. Được, mấy năm nay tôi chưa dạy dỗ cậu tử tế.”
Tiêu Nam miệng mỉm cười nhưng trong mắt không có ý cười.
“Cậu đang tự sát đấy, cả mình, cả Biển sao cũng kéo vào hết. Hóa ra bắt đầu từ cậu, cậu muốn tẩy trắng, có nhiều tình tiết tự thú lắm.”
“Tôi không định tẩy trắng.” Xuyên qua làn khói Thiên Vũ nhìn Tiêu Nam: “Tôi và anh.”
Tiêu Nam không nói, y đối diện với Thiên Vũ. Gã nhìn thật lâu, cuối cùng thở dài.
“Để kéo tôi mà tính mạng Biển sao cậu cũng không cần nữa.”
“Cần đánh cược thì sẽ cược lớn.”
Thiên Vũ nói.
“Đây cũng là điều anh dạy tôi.”
Ánh mắt Tiêu Nam tối đi.
“Nói rất đúng.”
Hai người không nói tiếp, nghe thấy tiếng cảnh sát điếc tai và tiếng ồn ào ở xa.
Di động Tiêu Nam kêu, y thấy Thiên Vũ đang nhìn mình thì nhận điện:
“Cảnh sát mở thùng thế nào?”
Tiêu Nam liếc Thiên Vũ một cái, đưa di động sát vào tai Thiên Vũ.
Di động vang lên giọng nói đàn ông: “Sếp Tiêu, cảnh sát lục soát toàn bộ, tổng cộng 56 túi, túi nào cũng là bột mì …”
Tiêu Nam từ từ kéo di động về, nhìn Thiên Vũ, dần nở nụ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...