Tại một nơi cách Phong Nhãn tầm trăm trượng, Đoàn Hải dừng bước lại, tiếc nuối liếc nhìn Dương Khai, đang định nói gì đó, thì Dương Khai lại tỏ ra thù hằn:
- Lần này nếu ta có thể biến nguy thành an, thì Lôi Quang các người cứ đợi ta đến trả thù đi!
Đoàn Hải trầm mặt xuống, không do dự thêm, vung tay ném Dương Khai về phía Phong Nhãn khổng lồ.
Chẳng rõ có phải là ảo giác hay không, mà ngay trước khi Dương Khai biến mất giữa Phong Nhãn, dường như lão đã nhìn thấy hắn mỉm cười xảo quyệt.
Hứa Kỳ chạy đến, khoái trá nhìn về Phong Nhãn, vẻ mặt ngấp nghé.
- Sư huynh, có phải huynh đang lo lắng điều gì không?
Hứa Kỳ bỗng hỏi.
- Ừ.
Đoàn Hải khẽ gật đầu.
- Ta vẫn còn lưu tâm những lời mà Đỗ lão nói trước đây...
- Hẳn là hắn chẳng có hậu đài gì, đã đến nước này rồi, nếu thật sự có thì đã nói ra, hắn lại không phải là đồ ngốc, Đỗ lão chắc đã nhầm lẫn gì đó rồi.
Hứa Kỳ an ủi.
- Cũng phải.
Đoàn Hải mỉm cười.
- Song, việc chúng ta đã hủy đi một nhân tài hiếm có lại là sự thật, nên nghĩ thật kỹ phải ăn nói với phía Đỗ lão thế nào mới được.
- Nếu họ hỏi thì nói hắn đang bế quan thôi, đệ nghĩ với người có thân phận như Đỗ lão, không thể nào lại đích thân đến Lôi Quang chúng ta đòi người được. Cứ đợi vài năm, khi mọi chuyện đã qua rồi, đệ nghĩ Đỗ lão cũng sẽ quên mất tên này thôi.
- Đó cũng là cách.
Đoàn Hải thở dài.
- Tạm thời chờ thêm mấy ngày nữa, thần hồn của tiểu tử này vững chắc dị thường, ta thấy không hề kém Siêu Phàm Cảnh bình thường, dù có ở trong Phong Nhãn, chắc là hắn cũng sẽ trụ được mấy ngày, đợi thần hồn của hắn bị thổi bay, chúng ta hẵng thu hết lại, rồi khám phá bí mật ẩn trong đó.
- Tất cả xin nghe theo sư huynh.
Hứa Kỳ hưng phấn nói.
Hai người đứng nguyên một chỗ, mới đợi chưa đầy một canh giờ, Đoàn Hải chợt nhíu mày, xoay người nhìn về một hướng cách đó không xa, lạnh lùng nói:
- Sao lại có đệ tử đến đây?
Hứa Kỳ cũng tỏ vẻ không vui:
- Rõ ràng đệ đã hạ lệnh, nơi này tạm thời đóng cửa, không ai được tự tiện xông vào, tên đệ tử này bị điếc hay mù đây?
Nói xong, lão bực mình bảo:
- Đệ đi xem thử.
Đoàn Hải khẽ gật đầu.
Hứa Kỳ triển khai thân pháp lao đi, chốc sau, lão quay lại với vẻ mặt quái đản, nói với Đoàn Hải:
- Sư huynh, giáo chủ hạ lệnh bảo huynh qua đó một chuyến, tên đệ tử đó đến để truyền lệnh.
- Giáo chủ?
Đoàn Hải giật mình, vội chỉnh sửa lại sắc mặt, hấp tấp nói:
- Vậy ta qua đó xem thế nào, đệ chờ ở đây.
- Sư huynh yên tâm đi, đệ sẽ trông coi nghiêm ngặt.
Đoàn Hải hối hả tìm đến chỗ tên đệ tử truyền lệnh, rồi cùng y bay thẳng đến một ngọn núi thuộc Lôi Quang thần giáo, đó là nơi nghỉ ngơi thường ngày của giáo chủ, rất đỗi yên tĩnh, linh khí nồng đậm, là ngọn núi tốt nhất của Lôi Quang thần giáo.
- Giáo chủ có nói bảo ta qua đó vì việc gì không?
Đang bay, Đoàn Hải quay sang hỏi tên đệ tử kia.
- Đệ tử không biết, giáo chủ chỉ nói, mời đại trưởng lão mau tới đó một chuyến, không được chậm trễ.
Tên đệ tử đó cung kinh đáp.
- Có phải giáo chủ thăng lên Nhập Thánh Cảnh rồi không?
Đoàn Hải chợt nghĩ đến một khả năng, hưng phấn hỏi.
- Không có đâu, đệ tử không cảm thấy động tĩnh nhẽ ra phải có khi tấn thăng ở giáo chủ.
Đoàn Hải không khỏi hồ nghi, không hiểu giáo chủ có việc gì gấp mà lại cho triệu lão ngay lúc cấp bách này.
Giáo chủ Lôi Quang thần giáo Hạ Thành m, là cường nhân Siêu Phàm tam tầng cảnh, song đã phải dừng chân ở đỉnh điểm của mình được trăm năm, mãi không lĩnh ngộ được điều ảo diệu của Nhập Thánh Cảnh. Mười mấy năm qua, lão luôn bế quan tu luyện, thậm chí ngày thường có khi còn không gặp Đoàn Hải lấy một lần trong mấy tháng, lần này lại gấp rút triệu hồi như vậy.
Chẳng lẽ là vì chuyện của tên tiểu tử đó?
Đoàn Hải chợt giật thót tim, lại cảm giác mình lo lắng vô cớ và hơi buồn cười, lão lắc đầu, không hỏi gì nữa, chỉ kéo tên đệ tử kia lao đi vù vù.
Lôi Quang thần giáo, trên một ngọn núi có linh khí nồng nặc hơn hẳn những ngọn núi khác, có một tòa cung điện duy nhất đứng sừng sững cô độc, cung điện này nguy nga lộng lẫy, toát lên đại khí.
Đó chính là nơi ở của giáo chủ Lôi Quang thần giáo, Hạ Thành m.
Lúc này, Hạ Thành m đang ngồi trên ghế đầu, miệng mỉm cười, nhiệt tình chào hỏi hai người bên dưới, dù đang bế quan lại bị họ quấy rẫy, Hạ Thành m cũng không dám tỏ ra bất mãn, ngược lại còn đối đãi cung kính, khách khí vô cùng.
Sai người dâng mâm quả mỹ tửu lên, ăn uống no nê, Hạ Thành m mới nói:
- Đỗ lão và Thương Viêm huynh cùng đến, thật nở mày nở mặt cho kẻ hèn này.
- Hạ giáo chủ khách sáo rồi, làm phiền ngài tu luyện, lão hủ thực lấy làm áy náy.
Đỗ Vạn trông có vẻ đầy tâm sự, nghe thế liền cười gượng, đưa tay ra trước lấy một quả ném cho Mễ Na đứng sau lưng.
Lần này Mễ Na cũng theo Đỗ lão đến đây, đang ngó nghiêng xung quanh, hình như đang đợi ai đó.
Hạ Thành m thấy vậy, cũng ngờ vực không biết sao Đỗ lão và Thương Viêm của Thiên Tiêu Tông lại đến cùng nhau, che giấu tâm cơ, lão cười sang sảng:
- Đỗ lão nói gì thế, bất cứ lúc nào đến cũng được, đừng nói là ta đang tu luyện, kể cả ta có chết đi cũng phải bò dậy từ trong quan tài để hoan nghênh!
Đỗ Vạn cố vặn ra một nụ cười, chẳng nói chẳng rằng, với thân phận luyện đan sư Thánh cấp, quả thật lão không cần phải ân cần gì với Hạ Thành m.
Tuy lão là giáo chủ Lôi Quang, nhưng Siêu Phàm tam tầng cảnh đứng trước Đỗ lão, thì vẫn không là cái gì cả.
Hạ Thành m nhìn sang Thương Viêm đang mang bộ mặt tinh tường mà đến đau đầu.
Đỗ lão tuy thân phân tôn quý, người thường không thể gặp được, nhưng tính tình lão ôn hòa, suy ra thì cũng không khó đối phó, song vị cuồng nhân Thiên Tiêu Tông này lại khác với Đỗ lão, Hạ Thành m nghĩ mãi chẳng hiểu sao lão ta lại đến Lôi Quang.
Lẽ nào trong giáo có ai đắc tội với lão? Nếu đúng là vậy, không khéo lão sẽ làm Lôi Quang điên đảo mất.
Tứ đại cuồng nhân của Thiên Tiêu Tông, mỗi người đều có tu vi Siêu Phàm tam tầng cảnh, ngang bằng với Hạ Thành m lão, thậm chí còn có một vị tổ sư Nhập Thánh Cảnh, có thể nói, dù là ở đại lục Thông Huyền, Thiên Tiêu Tông cũng là một thế lực lớn, Lôi Quang kém xa.
Đắc tội với thế lực như vậy, thì Lôi Quang chỉ có một kết cục duy nhất là diệt môn!
Nếu đánh tay đôi, Hạ Thành m cũng không dám bảo đảm mình sẽ thắng được Thương Viêm.
Khẽ đằng hắng một tiếng, Hạ Thành m hỏi:
- Thương Viêm huynh, gần đây người trong thần giáo ta có ai đui mù đắc tội với huynh không?
- Không có.
Thương Viêm đáp một cách kiệm lời, thần sắc cứng nhắc.
- Vậy sao Thương Viêm lại...
Hạ Thành m khẽ nhíu mày, hướng ánh mắt sang Đỗ lão, vẻ thắc mắc.
Đỗ lão cười khan:
- Vô sự bất đăng Tam Bảo điện, lần này ta cùng Thương Viêm đến đây quả thực là có vài chuyện quan trọng.
- Đỗ lão cứ nói!
Hạ Thành m nghiêm mặt lại.
- Bọn ta đến tìm một người.
- Tìm người?
- Ừ, tìm một vị luyện đan sư Linh cấp, có lẽ Đoàn Hải trưởng lão của quý giáo biết hắn đang ở đâu. Hai tháng trước, Đoàn Hải đã đưa hắn đi từ chỗ hiệp hội luyện đan sư ta, để mời hắn làm một vị khách khanh trong Lôi Quang quý giáo.
- Thì ra là vậy.
Hạ Thành m ngộ ra, chẳng trách họ vừa đến đây đã đòi gặp Đoàn Hải, báo hại Hạ Thành m lo thấm thỏm. Sau khi đã hiểu rõ, Hạ Thành m bất giác nhẹ lòng, cười bảo:
- Chuyện nhỏ này sao không nói sớm chứ, nếu đã là khách khanh của thần giáo ta, thì Đoàn Hải nhất định sẽ đối đãi tử tế, tuyệt đối không bạc đãi hắn.
- Tốt nhất là như vậy, ta tìm hắn gần hai tháng rồi.
Thương Viêm nghe vậy, gật đầu hài lòng.
Suốt hai tháng qua, Thương Viêm ở Cự Thạch Thành, dựa vào hình ảnh mơ hô mà tổ sư đánh vào trí óc lão để tìm tung tích Dương Khai, nhưng mãi không tìm ra, cuối cùng khéo thế nào lại hỏi được hiệp hội đan sư, thì mới biết Dương Khai không còn ở Cự Thạch Thành nữa.
Thương Viêm tức điên người, tổ sư bảo lão làm chút việc nhỏ thôi mà mất hai tháng lão cũng chưa làm xong, lão liền đổ tội sang kẻ đã đưa Dương Khai đi là Lôi Quang thần giáo, ngoài miệng tuy không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh như băng đó lại hiện lên rõ nét bực bội.
- Thiên Tiêu Tông lực lượng hùng hậu, sao lại thiếu luyện đan sư Linh cấp được? Thương Viêm huynh, nếu huynh đến để giành người với ta, thì bổn giáo chủ không đồng ý đâu.
Hạ Thành m mỉm cười lắc đầu, câu này không hề có ác ý, mà lão chỉ tỏ rõ thái độ mình thôi.
Thương Viêm nghe vậy, liền lạnh lùng nói:
- Không phải ta muốn giành người, mà là tổ sư ta muốn gặp hắn!
Hạ Thành m liền im bặt.
Đỗ Vạn lắc đầu thở dài, xót xa không thôi.
Tuy lão đã sớm đoán ra hậu đài của Dương Khai rất vững chắc, nhưng không ngờ cả bậc cao nhân đó của Thiên Tiêu Tông cũng chú ý đến hắn, lúc Thương Viêm tìm đến hiệp hội đan sư, Đỗ lão hận không thể tìm cái lỗ nào đấy để chui xuống.
Nếu sớm biết Dương Khai có quan hệ với Thiên Tiêu Tông, đời nào lão đề cử hắn vào Lôi Quang thần giáo.
Việc này thật sự quá ngu xuẩn.
Xem ra, vị cao nhân Thiên Tiêu Tông đó hẳn là có quan hệ gì với sư môn của tiểu tử này, biết hắn nhập thế khổ luyện, nên muốn quan tâm, Đỗ lão thầm nghĩ, rât có khả năng này.
- Vẫn chưa tới, sao chậm thế.
Mễ Na đưa quả nọ lên miệng cắn, dán mắt ra ngoài cửa, làu bàu bất mãn.
Hạ Thành m cười hà hà:
- Tiểu cô nương chớ nóng vội, Đoàn Hải hẳn sắp tới rồi.
- Ai cần gặp Đoàn Hải gì gì đó chứ, ta muốn gặp Dương Khai, tên khốn đó dám vứt lại mình ta ở hiệp hội đan sư, lần này ta phải cho hắn một bài học nhớ đời!
Mễ Na hục hặc.
Hạ Thành m lúng túng ra mặt.
- Không được vô lễ!
Đỗ lão thấy Hạ Thành m bối rối, khẽ trách mắng, Mễ Na liền bĩu môi.
Chính vào lúc này, một luồng khí tức nhanh chóng bay đến gần.
- Đến rồi!
Hạ Thành m khẽ cười.
Một chốc sau, bên ngoài vang lên tiếng của Đoàn Hải:
- Giáo chủ, Đoàn Hải phụng mệnh kiến giá.
- Vào đi.
Hạ Thành m dõng dạc nói.
Đoàn Hải đáp lời, sải bước vào trong, lúc đang định hành lễ thì chợt nhìn thấy Thương Viêm và Đỗ Vạn đang ngồi bên dưới.
Lão giật bắn mình, chỉ muốn xoay người chạy cho xong.
Thương Viêm xuất hiện ở đây đã là chuyện rất bất thường rồi, thân là một trong Tứ đại cuồng nhân của Thiên Tiêu Tông, Đoàn Hải ít nhiều cũng biết thủ đoạn tàn nhẫn và tu vi lợi hại của lão, với người này, Đoàn Hải xưa nay luôn kính trọng nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Còn việc Đỗ lão đến đây thì càng khiến lão kinh ngạc.
Đỗ Vạn là luyện đan sư Thánh cấp, mười mấy năm qua, lão luôn trấn thủ ở Cự Thạch Thành, chưa bao giờ rời khỏi hiệp hội luyện đan sư nửa bước. Bốn thế lực lớn quanh đây, mỗi một thế lực đều ra sức mời lão đến chỗ mình để truyền thụ ít kinh nghiệp cho mấy luyện đan sư, nhưng ngoài Thiên Tiêu Tông đã thành công hai lần ra, thì bất luận là La Sinh Môn hay Cổ Nguyệt Động Thiên, hoặc là Lôi Quang, thì chưa bao giờ mời được lão.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...