Vũ Luyện Điên Phong

Thấy Lệ Dung xuất hiện, Hoàn Nhi vội vàng hành lễ.

Mỹ phụ khẽ khoát tay, ra hiệu không cần để ý, rồi đi đến trước mặt Dương Khai, nhìn hắn, thần sắc đầy chán nản.

Dương Khai cười hề hề:

- Có oán báo oán, có thù báo thù, đó là lẽ bất di bất dịch, tộc nhân của bà kích động đến vậy cũng hợp tình hợp lý.

- Ngươi không sợ chút nào sao?

Lệ Dung kinh ngạc, bà không nhìn thấy một chút sợ hãi nào trên mặt Dương Khai.

- Sợ gì chứ.

Dương Khai thản nhiên đáp.

- Nếu Lệ đại nhân không định nhúng tay vào việc này, thì đã chẳng xuất hiện trước mặt ta. Bà xuất hiện, đồng nghĩa với việc bà sẽ xử lý, nên ta cũng chẳng sợ, vì hình như Lệ đại nhân đối xử với ta rất tốt!

Sắc mặt Lệ Dung liền mất tự nhiên, Hoàn Nhi cũng bất giác đưa tay lên che miệng, ngơ ngác nhìn Dương Khai.

Chưa bao giờ có ai dám thốt ra những lời lẽ khinh bạc như vậy trước mặt Lệ đại nhân cả, nhưng tên tiểu tử loài người không biết sống chết này dám nói vậy, không những không khiến Lệ đại nhân nổi giận, ngược lại trông bà có vẻ như cam chịu vậy.

- Ta có thể hỏi lý do tại sao không? Ta có điểm nào đặc biệt khiến Lệ đại nhân để tâm đến vậy?

Dương Khai nghiêng đầu, ung dung nhìn mỹ phụ trước mặt.

Lệ Dung khẽ đằng hắng:

- Bất cứ một người nào được Quan Nô tiền bối đưa đến, ta đều không bạc đãi. Vì biết đâu một ngày nào đó, người này sẽ giúp tộc ta thoát khỏi cảnh khốn cùng.

Câu này nghe cũng đủ biết gạt mình gạt người, cả Hoàn Nhi còn nghe ra, thì sao Dương Khai lại không?

Có điều Lệ Dung không muốn nói rõ, Dương Khai cũng chẳng truy vấn làm gì. Nghĩ kỹ thì, kể từ sau lần Lệ Dung nhìn thấy Kim Nhân Độc Nhãn trong thức hải của hắn, thái độ của bà với hắn mới có thay đổi.

Trước kia, tuy bà cũng khá hiền lành với hắn, nhưng giữa đôi bên chỉ là quan hệ hợp tác. Nhưng giờ thì khác, từ cách chăm sóc hắn về mọi mặt của bà, có thể nhìn ra, Lệ Dung quả thật rất quan tâm hắn.


Dương Khai chẳng ngốc đến mức cho rằng một quý phu nhân đoan trang nền nã như vậy lại thích hắn. Bà là cao thủ Nhập Thánh Cảnh, không biết đã sống được bao nhiêu năm rồi, tình yêu trong mắt bà có lẽ chỉ là phù du. Còn về nguyên nhân khác, Dương Khai chỉ có thể giải thích rằng, đó là do Kim Nhân Độc Nhãn.

Chỉ là, Dương Khai không hiểu được, tại sao Kim Nhân Độc Nhãn lại khiến bà thay đổi.

- Có điều ngươi nói không sai, ta đã xuất hiện, thì sẽ xử lý chuyện này. Ngươi khỏi phải lo lắng quá nhiều, ta đã sai người ngăn tộc nhân lại rồi, họ sẽ không tới

gây hấn với ngươi nữa. Nhưng ngươi hãy nhớ, sau này đừng có vô duyên vô cớ gây xung đột với tộc nhân ta nữa. Ta có thể bảo vệ ngươi lần này, không có nghĩa sẽ dung túng cho ngươi làm càn!

- Ta chưa bao giờ chủ động gây chuyện cả.

Dương Khai cười khì khì. Hình như mỹ phụ này có ý che giấu nét thất thố trên mặt mình, ngữ khí cũng lạnh lùng hơn hẳn.

- Thế là tốt nhất.

Lệ Dung khẽ gật đầu, không nói gì thêm, bà quay người đi ra ngoài, mở cánh cửa đá ra.

Một lát sau, Dương Khai nghe thấy tiếng Lệ Dung đang giáo huấn mấy người tộc Cổ Ma đó. Rất nhanh, đám Ma tộc đang vây quanh căn phòng đá đều lũ lượt giải tán.

Hoàn Nhi le lưỡi nhìn Dương Khai đầy bái phục:

- Ngươi cũng có tài đấy. Nhưng tính ngông cuồng và công lực hiện tại của ngươi không thể đi song song với nhau được. Để khi nào ngươi thăng lên Siêu Phàm Cảnh rồi hẵng ngạo mạn cũng chẳng muộn đâu, ha ha...

Hoàn Nhi vừa bỏ đi, vừa cười khanh khách.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu, hiện hắn thân là kẻ bị khống chế, cũng không tránh khỏi lạc lõng.

Hắn biết ở nơi quỷ quái này, người của tộc Cổ Ma, ngoài vài người ít ỏi có thái độ tạm được với hắn ra, thì tất cả những người còn lại đều xem hắn là loài dị chủng. Nếu không ai có thể che chở hắn, thì sớm muộn gì hắn cũng phải chết.

Lần này Phan Lãng đến gây hấn, hắn còn có thể ứng phó được. Nhưng nếu lần sau là cao thủ Siêu Phàm Cảnh thì sao? Và lần sau nữa là cường nhân Nhập Thánh Cảnh?

Vì lẽ đó, Dương Khai mới nói thẳng thừng, giải nghĩa thái độ của Lệ Dung với hắn, chính là để tìm chút bảo đảm, cũng để xác nhận điều mình quan sát được có chính xác hay không.

May thay, suy đoán của hắn đã đúng. Dù cho Lệ Dung có cố gắng che giấu, Dương Khai vẫn nhìn thấy rất rõ, bà thực sự rất quan tâm đến hắn.

Tạm không nghĩ rốt cuộc bà có âm mưu gì không, Dương Khai cũng phải lợi dụng thân phận và địa vị của bà để bảo đảm cho an toàn của mình.


Suy nghĩ một lúc, Dương Khai gãi đầu, hắn chợt nhớ ra mình quên hỏi Ma Vân đó rốt cuộc là gì rồi.

Dương Khai đã vướng mắc chuyện này mấy tháng trời. Kể từ lần đầu khi nhìn thấy những hoa văn trên người tộc nhân Cổ Ma, hắn đã rất để ý vấn đề này, chẳng qua chưa quen thuộc với nơi này, hắn cũng không muốn hỏi, tránh rước lấy phiền phức.

Giờ đã xác định Lệ Dung thực sự rất quan tâm mình, thì đã đến lúc thăm dò được rồi.

Dương Khai rất có hứng thú với Ma Vân của tộc Cổ Ma, vì lúc hắn nhập ma, cũng sẽ có thay đổi như vậy, song không ghê gớm như bọn Phan Lãng.

Chỉ đành đợi khi nào Hoàn Nhi quay lại, tìm cơ hội hỏi thử thôi.

Dương Khai quyết định thế, không nghĩ nhiều nữa, hắn xoay người đi đến chỗ mấy cái dược đỉnh, tiếp tục tập luyện đan.

...

Lệ Dung ra khỏi thạch thất, ra lệnh cho những tộc nhân muốn quấy nhiễu Dương Khai giải tán xong xuôi, gương mặt bà cũng bất giác phảng phất nét mờ mịt.

Ngày đó, khi bà nhìn thấy Kim Nhân Độc Nhãn, bị kim quang của nó chiếu trúng, huyết mạch tộc Cổ Ma của Lệ Dung hình như chợt sinh ra cộng hưởng. Sau khi trở về, bà đã tìm đọc vài cuốn sách cổ, phát hiện trong đó có một vài ghi chép rất giống với những gì mình chứng kiến.

Chính vì nguyên nhân này, Lệ Dung mới thay đổi thái đội với Dương Khai.

Nhưng mấy tháng sau, qua quan sát âm thầm, bà phát hiện sự việc hơi khác so với mình nghĩ, tên con người này tuy rất mạnh và kỳ lạ, nhưng vẫn còn cách xa mức độ mà bà dự kiến.

Rốt cuộc là có phải hay không đây?

Lệ Dung cũng không đưa ra kết luận cuối cùng được.

Đúng vào lúc này, có tộc nhân đến thông báo, Hoa Mặc và Hàn Phi mang đến không ít dược liệu.

Lệ Dung liền mừng rỡ đi về phía Đại Điện.

Vì Dương Khai luyện đan, phải dùng rất nhiều dược liệu, lượng dự trữ của Ma Thần Bảo đã không đủ dùng nữa. May thay mấy năm qua, trên lãnh địa bà thống lĩnh, cũng tích góp được rất nhiều dược liệu. Mấy tháng vừa rồi, Hoa Mặc, Hàn Phi cùng những người khác còn sai thuộc hạ đi khắp nơi tìm kiếm, hôm nay liền đem hết về đây.

Bà đến gặp Hoa Mặc và Hàn Phi, thu xong dược liệu, cả ba người ngồi xuống nói chuyện.


- Lệ đại nhân, phía Chử Kiến có đưa dược liệu đến không ạ?

Hoa Mặc hỏi.

- Đưa thì có đưa, nhưng rất ít. Chử Kiến bảo lãnh địa hắn đất đai cằn cỗi, không trồng được bao nhiêu dược liệu. Mấy năm qua cũng chỉ góp nhặt được một chút đấy thôi.

Lệ Dung vò trán.

- Nói dối trắng trợn.

Hoa Mặc hừ một cái lạnh ngắt.

- Chỗ Chử Kiến có một dãy núi, sao lại không có dược liệu được? Hắn càng ngày càng không xem đại nhân ra gì nữa rồi.

Hàn Phi cũng lạnh lùng nói:

- Hắn tuyệt nhiên không để mắt đến tương lai của tộc ta, chỉ muốn thống trị Tiểu Huyền Giới này, đúng là vô tri ngu muội!

Hai đại thống lĩnh thay nhau kể tội Chử Kiến hết câu này đến câu khác, đòi Lệ Dung phải cho Chử Kiến một bài học, để y ngoan ngoãn an phận hơn.

Nhưng trước sau vẫn như một, Lệ Dung chỉ im lặng lắng nghe, không hề muốn phát biểu ý kiến.

Hoa Mặc và Hàn Phi cũng chẳng nói được gì, bèn không bàn nữa.

- Đúng rồi, Lệ đại nhân, nghe nói tiểu tử loài người đó vừa gây rối?

Hoa Mặc chợt lên tiếng hỏi.

- Lệ đại nhân xưa nay hành sự công bằng, sao lần này lại thiên vị một người ngoài?

Hàn Phi cũng hơi ngạc nhiên nhìn Lệ Dung. Tạm không bàn nguyên nhân Dương Khai và bọn Phan Lãng gây náo loạn hay ai đúng ai sai. Tộc nhân đã chịu thiệt, thì phải bắt người ngoài tộc trả giá, nhưng kết quả mà họ nghe được lại không phải vậy.

Lệ Dung khẽ cười:

- Tin tức của các ngươi nhanh thật đấy.

Hoa Mặc nói:

- Tộc nhân trong Bảo đều đang bàn tán chuyện này, lão phu không muốn nghe cũng khó.

Hàn Phi nghiêm nghị nói:


- Lệ đại nhân, vì chuyện này, rất nhiều tộc nhân đều oán trách ngài, làm vậy có đáng hay không?

Lệ Dung cũng nghiêm mặt lại, trầm ngâm một lúc rồi đáp:

- Nếu suy đoán của ta chính xác, thì đáng lắm!

- Suy đoán gì ạ?

Hoa Mặc nghi hoặc.

- Hiện giờ không nói được, ta vẫn còn đang quan sát. Nếu các ngươi có thể nhìn thấy thứ mà ta đã thấy, chắc chắn các ngươi cũng sẽ có lựa chọn như thế thôi. Để một ngày nào đó ta tra ra manh mối rồi sẽ cho các ngươi hay.

Hoa Mặc và Hàn Phi khẽ gật đầu. Bao năm nay, họ cũng tin tưởng con mắt nhìn người và phán đoán của Lệ Dung, nếu bà đã chọn cách thiên vị một người ngoài, thì chắc chắn có lý do của mình.

Ba người lại bàn chuyện thêm một hồi, Hoa Mặc và Hoa Mặc mới cáo từ rời đi.

Tuy cùng là người của Ma Thần Bảo, cũng đều là thống lĩnh, nhưng vì Tứ đại phân chi nằm ở những vị trí khác nhau, nên Hoa Mặc và Hàn Phi cũng phải trở về lãnh địa của mình.

Lần này, họ chủ yếu đến để vận chuyển dược liệu.

...

Sau vụ việc Phan Lãng khiêu khích bất thành, ngược lại còn bị đánh, thái độ của tộc nhân Cổ Ma với Dương Khai càng thêm bất thiện. Dương Khai cũng chẳng muốn đi rước phiền phức làm gì, ngày nào cũng chỉ ngồi trong thạch thất làm bạn với đan dược và dược liệu. Thuật luyện đan của hắn tiển triển rất nhanh, mỗi ngày có thể luyện ra lượng lớn đan dược, lượng dược liệu hao phí cũng nhiều vô số kể.

Dương Khai có thể phát giác ra, bên ngoài thạch thất, có một vị cao thủ lợi hại đang âm thầm bảo vệ mình, dù người này ẩn nấp rất hoàn hảo, nhưng lâu dần, Dương Khai vẫn đoán ra được tung tích của y.

Hẳn là người này do Lệ Dung phái đến bảo vệ hắn.

Nhận thấy được điều này, Dương Khai liền yên tâm hơn.

Quan hệ với Hoàn Nhi cũng khá hòa hợp. Thiếu nữ Ma tộc này hình như rất tò mò về thế giới bên ngoài. Mỗi khi Dương Khai rảnh rỗi, nàng đều quấn lấy hắn, đòi hắn kể chuyện bên ngoài. Vẻ đẹp và sự đa sắc màu của thế giới bên ngoài khiến Hoàn Nhi ôm ấp đầy hy vọng.

Thành thử, nàng cũng ra sức ủng hộ hắn luyện đan, mong rằng ngày nào đó, Dương Khai sẽ luyện ra được đan dược Thánh cấp, mang phúc đến cho tộc nhân.

Dương Khai cũng dò la thông tin liên quan tới Ma Vân từ Hoàn Nhi.

Theo Hoàn Nhi nói, tộc Cổ Ma bọn họ là Ma tộc huyết thống thuần chủng cao quý, điểm này thì các Ma tộc khác không thể nào so sánh được. Ma Vân của họ cũng là thứ trời sinh tự nhiên, nhưng sau này có thể cố gắng tu luyện, sử dụng Ma Vân khi chiến đấu thì công lực sẽ tăng lên, Ma Vân tiến triển càng toàn diện, thì công lực sẽ tăng càng nhanh.

Giống như bọn Phan Lãng, có thể mở rộng Ma Vân nhị độ. Hoàn Nhi cũng vậy, Dương Khai đã tận mắt nhìn thấy tu vi nàng tăng lên khi thi triển Ma Vân.

Tu vi của Hoàn Nhi chỉ là Thần Du Cảnh lục tầng, sau khi mở rộng Ma Vân nhị độ, sức mạnh và khí huyết tiềm tàng trong cơ thể đủ để hạ bệ cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui