Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, thân hình bên trong đó có một gương mặt đáng sợ mơ hồi, tứ chi đầy đủ, hoàn toàn do ngọn lửa tạo thành.
Sức nóng kịch liệt thổi quét, hai tay Dương Khai trực tiếp bị đốt cháy, phòng ốc lớn ở đây nháy mắt thành tro mịn.
Không khí bắt đầu vặn vẹo, vẻ mặt Dương Khai ngưng trọng hơn nữa, bởi vì hắn có thể cảm nhận được khí tức tàn bạo của thân hình bên trong ngọn lửa.
Ngọc trung Chân linh đã được định hình, nhưng vì chưa thành đã bị Dương Khai bóc ra nên giờ phút này nó chỉ có được bản năng nguyên thủy nhất.
Đó chính là đốt cháy toàn bộ.
Hô…
một đạo giống như hỏa long tán công, từ bên trong cơ thể của Chân linh phóng ra, mục tiêu nhắm trực tiếp vào Dương Khai, tốc độ nhanh như thiểm điện, uy lực không thể tưởng tượng.
Dương Khai biến sắc, vội vàng trốn tránh, lại vẫn bị lửa nóng xẹt qua cánh tay.
Lần da trên cánh tay đã khô như đất nẻ, nhanh chóng nứt ra từng vết, cảm giác đau đớn dánh úp lại, Dương Khai không kìm nổi kêu lên một tiếng trầm đục.
Ánh mắt nhìn lại về Ngọc trung Chân linh càng thêm kinh nghi bất định.
Hắn tu luyện Chân Dương quyết, Chân nguyên khí trong cơ thể vốn là chí cương chí dương, sức nóng tầm thường căn bản không làm gì được hắn, thế mà lại không chịu được nhiệt độ của Ngọc trung Chân linh này.
Sức nóng này đã vượt qua cực hạn, tăng tới hẳn một mức độ khác.
Không đợi hắn thở dốc một hơi, Ngọc trung Chân linh lại phát động công kích thêm lần nữa.
Toàn bộ Dương Khai phủ cũng chỉ có hơi thở sống của mình Dương Khai, bản năng đốt cháy toàn bộ thôi thúc Ngọc trung Chân linh coi Dương Khai thành mục tiêu hủy diệt.
Từng ngọn lửa hóa thành hở long lay động, lao ra từ trong cơ thể của Ngọc trung Chân linh, trong chớp mắt liền bao lấy quanh Dương Khai, sét đánh không kịp bưng tai liền tấn công hắn.
Đồng tử Dương Khai chợt phóng đại, vì bị bốn mươi tám hướng bao vây, hắn không còn lấy một tia hi vọng chạy trốn.
Hồi lâu chưa từng dùng Dương Viêm Chi Dực, liền mở ra trên lưng, cánh chim giống như lửa đỏ nhanh không ai sánh bằng chạy trốn khỏi vòng vây.
Oanh…
Tiếng nổ mạnh rung chuyển vang lên, trong Dương Khai phủ nháy mắt bị đốt bằng, không còn phòng ốc gì nữa, mặt đất cũng trở nên khô cằn, trong phạm vi Thiên Hành cung bao vây có vô số ngọn lửa đỏ thoát ra, đuổi theo Dương Khai không dứt.
Thấy được động tĩnh bên này, đám võ giả Trung Đô nhanh chóng chạy tới.
Thấy được thế cục bên trong Thiên Hành cung, Hoắc Tinh Thần nhìn trân trói:
- Tình hình ra sao thế, Khai thiếu hơn nửa năm không trở lại, sao vừa trở về liền đụng phải trận chiến ác liệt thế này.
Mặc dù có Thiên Hành cung cách ly bảo hộ, bọn họ căn bản cũng không phát hiện được sức mạng cực nóng bên trong, nhưng khí tức hủy diệt mà Ngọc trung Chân linh phát ra cũng làm cho bọn họ run rẩy cả người.
- Hắn đang làm cái gì thế?
Thu Ức Mộng lo lắng muốn chết, mắt đẹp nhìn lại căn bản không thể được cục diện bên trong ra sao, chỉ có thể mơ hồ thấy được Dương Khai đang hoạt động bên trong.
Thế giới bên trong đỏ rực lửa đỏ, không cho bất kỳ kẻ nào có thể thấy được gì.
một thời gian thật lâu, cảnh tượng hỗn loạn bên trong mới dần rõ ràng.
Dương Khai lặng yên lơ lửng giữa không trung, sắc mặt ngưng trọng nhìn xuống bên dưới. Bên dưới đó có một ngọn lửa đang vặn vẹo hình người, cháy hừng hực, trong miệng phát ra tiếng gào rống giận dữ.
- Ôi trời ơi…
Hoắc Tinh Thần trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn đôi cánh to như cánh chim sau lưng Dương Khai, thất thần thật lâu.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn ra.
Ai cũng không biết Dương Khai còn có nội tình như thế, từ sau khi Đoạt đích chi chiến tới giờ hắn cũng chưa từng dùng Dương Viêm chi Dực.
- Thật cừ!
Lạc Tiểu Mạn thì thào một tiếng, có chút si mê nhìn, ánh mắt sáng rọi, nhìn chằm chằm vào sau lưng Dương Khai.
- Đây là.. Ngọc trung Chân linh?
Đường Vũ Tiên hoa dung thất sắc, kinh hô.
Sắc mặt Đồ Phong cũng vô cùng khó coi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào bóng người trong ngọn lửa.
Hai người liếc nhau một cái, lập tức hiểu được Dương Khai phải đối phó với cái gì.
- Cái gì mà Ngọc trung Chân linh?
Thu Ức Mộng vội vàng hỏi.
Đường Vũ Tiên liền tranh thủ kể lại chuyện ở Lã gia cho Thu Ức Mộng nghe, thấy nàng nói thế, Thu đại tiểu thư cũng nhớ lại.
Lúc ấy Dương Khai khiêng chiếc Ngọc sàng của lã Tư trở alji, Thu Ức Mộng cũng tận mắt nhìn thấy, chẳng qua không rõ ràng lắm Dương Khai lại chiếm được một bảo bối nguy hiểu như thế từ chiếc giường đó.
- Đây cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể đối phó được!
Đồ Phong khẩn trương bíu mày, mặc dù giờ y đã tán thăng lên tới Siêu Phàm cảnh, cách Thiên Hành cung mà vẫn chịu ảnh hưởng của cỗ áp lực của Ngọc trung Chân linh kia.
Nếu quả thật xông vào thì phỏng chừng bản thân y cũng bị đốt cháy.
- Bộ dáng tiểu công tử hẳn là muốn hấp thu lực lượng của Ngọc trung Chân linh tăng cường sức mạnh bản thân.
Đường Vũ Tiên cắn chặt môi:
- Nhưng mà thế cũng là quá lỗ mãng.
Nàng không ngừng tự trách, cảm giác lúc trước mình không nên nói cho Dương Khai biết, cho nên mới khiến cho Dương Khai phạm sai lầm. Với thực lực của hắn bây giờ không có cơ hội thu phục được Ngọc trung Chân linh.
- Có thể đi hỗ trợ được không?
Sắc mặt Thu Ức Mộng lo lắng.
Đồ Phong cùng Đường Vũ Tiên chậm rãi lắc đầu:
- Nhiệt độ như này không phải thứ chúng ta có thể thừa nhân được. Tiểu công tử bên trong không có việc gì, cũng là vì công pháp người tu luyện có cùng thuộc tính.
Hơn nữa, bọn họ cũng không vào được Thiên Hành cung.
Thu Ức Mộng chính là quan tâm nên mới loạn, hoàn toàn quên mất chuyện này.
- Các người a…
Hoắc Tinh Thần bỗng nhiên lắc lắc đầu, đôi mắt thâm thúy, thâm ý hoi:
- Ở cùng Khai thiếu lâu thế rồi còn chưa biết tình hắn? Chuyện hắn không nắm chắc thì sẽ làm sao? Hắn đã làm thì nhất định có nắm chắc, chúng ta chỉ để ý theo dõi là được.
Vừa nghe y nói như thế, mọi người không khỏi hai mắt tỏa sáng.
Đúng thế mà, Dương Khai hành động chưa bao giờ lỗ mãng như thế, nhất định là mưu định hậu động (lên kế hoạch trước rồi mới hành động), hơn nữa sự thật thường chứng minh quyết định của hắn đều đúng cả.
Hiện tại có lo cho hắn cũng là vô dụng, còn không bằng tin tưởng hắn làm thế đã tự có dự tính trước rồi.
- Nếu chẳng may…
Thu Ức Mộng vẫn chưa yên tâm hẳn.
- Nếu chẳng may không thành công, Khai thiếu ít nhất cũng sẽ trốn ra ngoài. Ngươi không thấy hắn cố ý chọn vị trí ở bên trong Thiên Hành cung sao? Nhất định là vì ngăn ngừa tạo thành tổn thất quá lớn cho Trung Đô.
Y phân tích như thế cũng có đạo lý rõ ràng, làm cho người ta không còn lý do gì để phản bác hết.
Trong Thiên Hành cung, Dương Khai không ngừng dùng thần thức khuyên bảo ngọn lửa bên dưới thần phục mình.
Hắn phải hấp thu lực lượng của Ngọc trung Chân linh, nhất định phải khiến cho nó thỏa hiệp.
Nhưng bản năng hủy diệt tàn bạo này làm cho Ngọc trung Chân linh càng luống cuống hơn khi nhận được tín hiệu trấn an của Dương Khai.
Từng đoàn từng đoàn lửa nóng rực được sinh ra, trải rộng khắp ngõ ngách trong Thiên Hành cung, khắp trời nở hoa lửa.
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, Dương Viêm chi Dực huy động, nhàn nhã thảnh thơi bay vào bay ra khỏi đám lửa đó, nhanh chóng bay tới một chỗ của phủ đệ.
Nơi này, từng là vị trí phòng ở của Tô Nhan.
Tuy rằng bị Ngọc trung Chân linh phá hư như thế, nơi này đã thành đất phẳng mất rồi.
Lại tới đây, Dương Khai mới dừng chân lại, hung hăng đập một cái, mặt đất liền nứt ra thành một lỗi thủng, một lát sau mới trở về, hai tay hắn nâng một khối giường Băng thật lớn. Xung quanh chiếc giường băng đó tản mất ra hàn khí nhè nhẹ đang lượn lờ.
Vạn Niên Hàn Băng sàng của Tô Nhan!
Nàng vẫn dùng cái này để tu luyện, sau khi bị Mộng chưởng quầy mang đi thế giới kia, khối băng sàng này liền lưu lại dưới hầm ngầm.
Băng và hỏa, từ trước tới nay luôn là hai thuộc tính tương khắc với nhau.
Dương Khai sớm có ý định dùng khối Vạn niên Hàn băng sàng này nằm vào sức nóng của Ngọc trung Chân linh.
Dường như cảm thấy sự tồn tại của khắc tinh, Ngọc trung Chân linh vốn vẫn thở ơ đột nhiên ngẩng đầu lên, hai tròng mắt trên bộ mặt dữ tợn, gắt gao nhìn vào chiếc giường băng đó.
Sức nóng cuồng bạo tấn công tới, hàn băng sàng tản mác ra từng đợt hàn khí.
Nóng lạnh giao hòa, tuôn thành một đoàn sương trắng.
Dương Khai lông tóc không hề hao tổn gì.
Khi băng cùng lửa va chậm, hắn chẳng qua chỉ là quần chúng đứng xem mà thôi.
Tiếng gầm gừ truyền ra, ngọn lửa bên trong Thiên Hành cung nhanh chóng bị Ngọc trung Chân linh thu hồi vào trong cơ thể. Ngay sau đó, nó dường như hóa thân thành dã thú đã bị vây khốn ngàn năm đột nhiên được tháo xích, vừa rít gào, vừa lao về phía Dương Khai, ngũ quan vặn vẹo đáng sợ, hung thần ác sát.
Dương Khai hít vào một hơi thật sâu, nhìn Ngọc trung Chân linh đang xông vào, chẳng những không né tránh mà còn nâng hàn băng sàng lên đón.
- Nhập ma!
Tiếng lẩm bẩm như mộng như ảo vang lên, cảm giác giống như trời sụp đất nứt truyền vào trong lòng mọi người, tà sát mà khí nồng đậm thổi quét toàn bộ Thiên Hành cung. Băng cùng hỏa đồng thời tràn ngập trong khoảnh trời này, tấu lên khúc ca hủy diệt.
Bên ngoài Thiên Hành cung, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, không nhìn rõ được cái gì.
Chỉ có thể thấy được ba màu sắc.
Đó là ngọn lửa đỏ rực, băng hàn trắng muốt, cùng tà sát ma khí tối đen.
Ba màu sắc đó giao hòa cùng một chỗ, làm cho Thiên Hành cung trở nên sáng lạn, nhiều màu sắc hơn.
Có thể nhìn thấy rõ ràng, màu đỏ rực kia trong nháy mắt liền chiếm thượng phong tuyệt đối, màu trắng cùng màu đem bị áp chế gần như không nhìn thấy gì nữa.
Tất cả mọi người đều nắm chặt tay, ầm thầm toát mồ hôi lạnh cho Dương Khai.
Đồng thời cũng bội phục không thôi, đặt mình vào hoàn cảnh này mà nghĩ, nếu bản thân mình đối mặt với tình huống như thế thì đã lập tức chạy trốn rồi, chứ đừng nói là cố gắng thêm làm gì nữa.
Nhưng Dương Khai vẫn kiên trì, tà sát ma khí tối đen kia mặc dù như ẩn như hiện nhưng vẫn không hề tiêu tan.
Thời gian dần dần trôi qua, ngọn lửa cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa, dường như đã bị mai một không ít rồi. Màu trắng muốt của băng hàn cùng màu đen của tà sát ma khí dần hiện ra.
một trận hoan hô bùng nổ, tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng.
Hai luồng hào quang trắng cùng đen càng lúc càng mãnh liệt, rồi phối hợp lại với nhau, dần dần có xu thế ngang hàng cùng với màu đỏ đó.
Tới giờ khắc này, cục diện trở nên giằng co, không có gì thay đổi.
Thời gian trôi quan, trăng xuống, trời lên, ngày từng ngày cứ thế trôi.
Tình trạng bên trong Thiên Hành cung vẫn đáng lo như thế, hơi thở hủy diệt vẫn truyền khắp Trung Đô, làm cho người ta đêm không thể say giác, ngày không được bình an.
Nhưng những người ở Dương Khai Phủ vẫn nghỉ chân bên ngoài quan sát cùng chờ đợi, mong Dương Khai có thể an toàn đi ra ngoài.
Một ngày, màu trắng muốt của băng hàn đột nhiên tăng nhiều, không có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngọn lửa cũng yếu bớt đi nhiều lắm, mà ma khí đen đặc kia lại càng nồng đậm hơn.
Thấy được một màn như thế, mọi người thần sắc chấn động, biết được giờ khắc này Dương Khai đã hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, đều nghển cổ trông mong, âm thầm chờ đợi. Trong lòng ai ai cũng đoán xem lần này Dương Khai xuất quan sẽ có nhiều thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...